CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 329: BẤT NGỜ GẶP NGƯỜI BẠN CŨ

“Ngủ đi.”

Lần này Tần Nhã đã nói chuyện nhưng mà trong mắt lại có mấy phần ảm đạm.

Dương Chấn lập tức có chút bối rối, vất vả lắm mối quan hệ của anh với Tần Nhã mới được xem như có tính đột phá, nếu như bởi vì một Hàn Phi Phi lại bị hủy hoại, quả thật chính là không được mà còn mất.

Tần Nhã nằm đưa lưng về phía Dương Chấn, trong lòng lại lo được lo mất.

Cùng Dương Chấn đi đến ngày hôm nay vô cùng không dễ dàng, nhưng mà giao thiệp của Dương Chấn càng nhiều, trong lòng của Tần Nhã lại càng bất an.

“Vợ à, em yên tâm đi, ngày mai anh không đi đâu, anh luôn ở cùng em và con gái.”

Dương Chấn bỗng nhiên đưa tay ra ôm lấy Tần Nhã.

Mặc dù không hiểu được như thế nào, nhưng mà anh hiểu rằng chắc chắn có liên quan đến chuyện ngày mai anh đi dự tiệc sinh nhật của Hàn Phi Phi.

“Không cần đâu.”

Dương Chấn vừa mới nói xong, Tần Nhã lập tức mở miệng từ chối.

Cô chủ động xoay người lại, hai mắt đỏ bừng nhìn Dương Chấn: “Chồng, em không sao đâu, trước đó gia chủ nhà họ Hàn đã từng giúp anh ở Châu Thành, anh thật sự nên đi chào hỏi ông ta.”

“Nhưng mà…”

Dương Chấn còn chưa nói xong liền được Tần Nhã hôn vào môi.

Mặc dù chỉ là như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm liền tách ra, lại làm cho trái tim của Dương Chấn dao động, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Chồng à.”

Đôi mắt Tần Nhã quyến rũ, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hôn em đi.”

Sau đó cô nhắm hai mắt lại.

Dương Chấn ngây người, trong chớp mắt mới lấy lại tinh thần, lập tức giống như điên cuồng nhào tới.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Tần Nhã rút vào trong ngực của Dương Chấn, trên mặt vẫn còn sắc thái đỏ bừng.

“Vợ à, rốt cuộc là em sao vậy?”

Sau khi mây mưa một trận, trong lòng của Dương Chấn không nắm chắc cho lắm.

Tần Nhã trừng mắt liếc nhìn anh một cái, gắt giọng nói: “Đã nói là em không sao, anh còn hỏi nữa!”

Dương Chấn mỉm cười chua xót, lắc đầu, lúc nãy cảm xúc của Tần Nhã rõ ràng không thích hợp.

Có điều là bây giờ đã tốt rồi, nếu như cô đã không muốn nói, vậy thì không hỏi nữa.

Nhưng mà Tần Nhã lại âm thầm thề thốt trong lòng, nhất định phải làm cho mình trở nên ưu tú hơn.

Chỉ có như thế này cô mới có thể theo sát bước chân của Dương Chấn.

“Vợ à, anh muốn thương lượng với em một chuyện.” Dương Chấn bỗng nhiên lại nói.

“Có chuyện gì?” Tần Nhã nghi hoặc hỏi.

“Tiếu Tiếu mới có bốn tuổi, là khoảng thời gian mà con bé vui vẻ nhất, không nên tiếp nhận áp lực lớn như vậy.”

Vẻ mặt của Dương Chấn thành thật nói: “Lớp tiếng anh của Tiếu Tiếu, ngoại trừ nó ra con bé cảm thấy hứng thú, những cái khác tất cả đều bỏ hết đi.”

Nghe vậy, Tần Nhã lập tức im lặng, một lát sau cô bỗng nhiên lại nói: “Em cũng không muốn tạo thành áp lực quá lớn cho con bé, nhưng mà những đứa nhỏ khác đều như thế này, nếu như Tiếu Tiếu không tham gia vào lớp hứng thú thì sẽ bị những đứa nhỏ khác bỏ rơi ở đằng sau.”

“Anh lại không cho rằng như thế, để Tiếu Tiếu làm những việc mà con bé không thích, ngoại trừ nắm giữ thời gian sau khi đi học của con bé, sẽ còn làm cho con bé mất đi niềm hứng thú thật sự.”

“Giai đoạn từ ba đến sáu tuổi của trẻ con là thời kỳ dễ tiếp thu nhất, các loại vỡ lòng gần như đều bắt đầu từ độ tuổi này, nếu như bỏ qua thì có lẽ sẽ không tìm lại được nữa đâu.”

“Anh không muốn phải tạo áp lực quá lớn cho con bé.”

Hai vợ chồng tranh luận truyện lớp học hứng thú của Tiếu Tiếu một hồi lâu nhưng mà cũng không đưa ra kết quả gì.

Sáng ngày hôm sau, đầu tiên Dương Chấn đưa Tần Nhã và Tiếu Tiếu đến lớp tiếng anh, sau đó lại vội vàng đến nhà họ Hàn ở thành phố.

“Nên mua quà gì đây?”

Chờ sau khi đến thành phố, Dương Chấn mới ý thức được vẫn còn chưa chuẩn bị quà cáp.

“Cũng phải chuẩn bị cho gia chủ nhà họ Hàn một món quà.”

Dương Chấn tự nhủ: “Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên mình đến nhà họ Hàn, gia chủ nhà họ Hàn đối xử với mình cũng vô cùng chân thành, cho dù như thế nào thì cấp bậc lễ nghĩa nhất định cũng phải đúng chỗ.”

Nói xong, anh quét mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đúng lúc nhìn thấy trung tâm mua sắm treo biển hiệu to với dòng chữ màu vàng “Thành phố cổ thế kỷ”.

“Vậy thì cứ chọn quà ở đây đi.”

Sau khi Dương Chấn đậu xe xong, Dương Chấn đi về phía Thành phố cổ thế kỷ.

Thành phố cổ thế kỷ là một thành đồ cổ lớn nhất ở toàn bộ thành phố, có tổng cộng năm lầu, càng lên cao thì cấp bậc đồ cổ lại càng cao hơn.

Lầu một lầu hai dường như giống như cái chợ bán thức ăn, tất cả các loại đồ cổ đều tùy ý đặt trên mặt bàn, có rất nhiều khách hàng đều đang chọn lựa bốn phía.

Trên lầu ba lầu bốn là từng gian hàng nhỏ, vật phẩm được trưng bày cũng vô cùng cổ xưa, khách hàng rõ ràng ít đi rất nhiều.

Mới vừa đi lên lầu năm đã nhìn thấy một cái bảng hiệu với dòng chữ vàng “Thiên Phủ Thành”, treo ở bậc thang.

Cái tên này rõ ràng có hương vị xưa cũ, chữ “Phủ” cao quý chỉ có phủ đệ mới có, chữ “Thiên” cùng với chữ “Thành”, lại càng bá khí hơn nữa.

Mấy chữ này đặt chung một chỗ không chỉ có dễ nghe mà còn có ý nghĩa vinh hoa phú quý.

Mà toàn bộ lầu năm này đều thuộc về Thiên Phủ Thành, có thể chiếm cứ một vị trí lớn như thế ở Thành phố cổ thế kỷ, có thể biết được Thiên Phủ Thành không tầm thường.

Thiên Phủ Thành to như thế, giống như là một sảnh triển lãm đồ cổ, gốm sứ, tranh cổ, ngọc khí, còn có nhiều loại đồ vật tinh xảo, cần cái gì cũng có.

Mấy nhân viên bán hàng đã nhìn thấy Dương Chấn từ phía xa xa, đánh giá từ đầu đến chân anh một lần.

Từ bộ quần áo bình thường mặc trên người liền khiến cho mấy nhân viên bán hàng thường gặp khách quý từ bỏ phục vụ.

“Thưa quý khách, xin hỏi quý khách cần gì, tôi có thể giới thiệu cho quý khách.”

Đúng lúc này có một nhân viên bán hàng trẻ tuổi chủ động bước lên, mang theo nụ cười chân thành ở trên mặt.

Những nhân viên bán hàng khác nhìn thấy cảnh tượng này đều mang theo vẻ mặt khinh thường, một bộ dạng chế giễu.

Thiên Phủ Thành thân là tiệm bán đồ cổ tốt nhất ở toàn bộ thành phố, đồ cổ bên trong có giá trị từ mấy tỷ đến mấy chục tỷ.

Cho dù là nhà giàu mới nổi có đến đây cũng chưa chắc có thể mua được, chứ đừng nói chi là một người trẻ tuổi ăn mặc không có hàng hiệu gì.

Phần lớn mọi người đến đây cũng chỉ là hư danh, đến đây xem đỡ ghiền mà thôi.

“Tôi cần hai vật nhỏ, một cái để tặng cho người lớn khoảng chừng bảy mươi tuổi, một cái tặng cho một cô gái hai mươi tuổi để làm quà sinh nhật, cô chọn giúp tôi đi.”

Dương Chấn nói, mắt anh nhìn về phía cái bảng ở ngực của nhân viên bán hàng nữ, tên là Vương Diễm.

“Thưa quý khách, giá cả mà anh muốn là bao nhiêu?” Vương Diễm lại hỏi.

“Cứ khoảng ba mươi tỷ đi, đương nhiên nếu như có cái nào thích hợp hơn vượt qua giá trị này cũng không sao hết, chỉ cần là đồ tốt.” Dương Chấn nói.

Nghe thấy lời nói của Dương Chấn, mấy nhân viên bán hàng ở phía xa xa đều mang theo vẻ khinh bỉ trên mặt, căn bản không tin tưởng Dương Chấn sẽ mua được đồ cổ có giá trị hàng chục tỷ, hơn nữa còn là hai món.

“Dương Chấn?”

Lúc này một âm thanh kinh ngạc bỗng nhiên vang lên.

Một cô gái mặc quần áo nhân viên bán hàng đi tới.

Quay đầu nhìn lại, Dương Chấn chỉ cảm thấy có chút quen mắt, lại quên mất đối phương là ai.

Lúc anh nhìn thấy biển tên trên ngực của nhân viên bán hàng nữ mới bừng tỉnh đại ngộ, cô gái này là bạn học thời đại học của mình.

“Vu Hiểu Vi, đã lâu không gặp.” Dương Chấn nhẹ gật đầu.

Ánh mắt của anh không hề gợn sóng một chút nào mà nhìn Vu Hiểu Vi, dường như là mới quen.

Dù sao bây giờ đã hơn năm năm không gặp nhau.

Lúc ấy Vu Hiểu Vi là một người ăn chơi, cuộc sống cá nhân tương đối hỗn loạn, cách một đoạn thời gian là thay đổi một người bạn trai.

Nghe nói là người phụ nữ này vừa mới lên năm nhất đại học đã được bao nuôi.

Nhưng mà tất cả đều là tin đồn cả thôi, sự thật là cái gì Dương Chấn cũng không rõ ràng.

“Vậy mà thật sự là cậu, không ngờ đến còn có thể gặp được cậu ở một nơi như vậy.”

Vu Hiểu Vi ra vẻ như mình rất kinh ngạc, nhưng mà trong ánh mắt lại đang tràn đầy xem thường: “Cậu thì sao? Bây giờ đang làm việc ở đâu, vậy mà có thể đến Thiên Phủ Thành mua đồ.”

“Tôi đã tốt nghiệp năm năm rồi, cũng chỉ miễn cưỡng lăn lộn làm chủ quản nhỏ của Thiên Phủ Thành mà thôi, cầm khoản lương một tỷ rưỡi hàng năm, so sánh với học bá thời đại học như cậu chắc chắn chênh lệch vạn dặm.”

Vu Hiểu Vi cố ý nói tiền lương một năm của mình ra, còn ưỡn ngực, đưa tay vuốt vuốt bảng tên ở trên ngực, sợ là Dương Chấn không nhìn thấy hai chữ “chủ quản” trên ngực của cô ta.

Tình huống của Dương Chấn như thế nào, thân là bạn cùng lớp đại học, đương nhiên Vu Hiểu Vi biết rất rõ ràng.

Đương nhiên là cô ta cũng không tin tưởng rằng chỉ mới tốt nghiệp được năm năm, Dương Chấn đã có thể mua được đồ cổ có giá trị hàng chục tỷ.

“Tùy tiện kinh doanh nhỏ mà thôi, sống qua ngày là đủ rồi, không so sánh được với cậu.” Dương Chấn nhàn nhạt nở nụ cười rồi nói.

Sao anh lại không nghe được sự mỉa mai trong lời nói của Vu Hiểu Vi.

Bình luận

Truyện đang đọc