CHƯƠNG 534: LẦN CUỐI CÙNG
Khi Mã Tuân lái xe đến chỗ ở của Dương Chấn thì anh đã đợi sẵn ở ngoài rồi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao các cậu lại đích thân đến đón tôi?”
Sau khi lên xe, Dương Chấn nghi hoặc hỏi.
Trước khi đến đón Dương Chấn, Mã Tuân đã gọi trước cho anh, chỉ là không nói rõ đã có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, hai mắt Ngải Lâm đỏ ửng, trong mắt vẫn còn đọng nước mắt, rõ ràng vừa rồi cô ta đã khóc.
Ngải Lâm thở dài rồi chậm rãi nói.
Khi biết Ngải Lâm bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngải, đến cả Ngải Xuyên cũng bỏ đi, Dương Chấn bỗng nhiên tức giận.
Lúc đầu anh đồng ý với nhà họ Ngải, giữ gìn nhà họ Ngải trăm năm huy hoàng, ngoại trừ nể mặt của Mã Tuân và Ngải Lâm ra, còn là vì Ngải Xuyên nữa.
Ngải Xuyên là một người biết co biết duỗi, là một vị tiền bối rất thông minh, sau khi nhận thấy tài năng của Mã Tuân và Dương Chấn, đã lập tức truyền lại chức vụ gia chủ cho Ngải Lâm, dựa vào điểm này, có thể nói ông ta rất biết nhìn xa trông rộng.
Chỉ là không ngờ tới ông ta bị ép ra khỏi nhà họ Ngải, thậm chí ngay cả Ngải Lâm cũng bị Ngải Minh Húc đuổi ra khỏi gia tộc.
“Ba cô nhất định sẽ hối hận thôi!”
Dương Chấn thờ ơ nói.
Nếu như không phải Ngải Lâm là con gái của Ngải Minh Húc thì dựa vào tất cả những gì ông ta làm ngày hôm nay, cũng đủ để Dương Chấn giết ông ta rồi.
Ngải Lâm cười một cách đau khổ: “Trước khi ông nội bỏ đi cũng nói như vậy.”
“Anh Chấn, chẳng lẽ anh sẽ làm vậy với bác Ngải à?”
Mã Tuân đột nhiên có chút căng thẳng, vội vàng giải thích: “Ông ấy cũng là một người đáng thương, là tấm chiếu mới chưa trải đời, là một người cực kỳ bảo thủ, ông ấy vốn dĩ không biết anh mạnh đến mức nào.”
“Nếu không thì dù cho ông ấy ăn gan trời ông cũng không dám làm ra những việc như này.”
Lời giải thích của Mã Tuân khiến cho Dương Chấn không còn lời gì để nói, lườm Mã Tuân bằng ánh mắt đáng sợ, anh nói dứt khoát: “Trong mắt cậu, tôi là người không có chừng mực đến vậy sao?”
Nghe thấy vậy, Mã Tuân có chút xấu hổ.
” Anh quan tâm dư thừa rồi đấy, dù anh Chấn muốn giết ba em thì cũng sẽ nể mặt chúng ta không giết ông ấy, căng nhất là khiến ông ấy sống khổ chút thôi.”
Trái lại Ngải Lâm biết Dương Chấn sẽ không làm gì Ngải Minh Húc cả, cô ta cười nói một cách miễn cưỡng.
Được một lúc, Mã Tuân càng thêm xấu hổ, vội vàng nói: “Anh Chấn, anh đừng để ý đến những gì tôi nói, tôi chỉ là quá lo lắng thôi, chỉ sợ Ngải Lâm đứng ở giữa sẽ cảm thấy khó xử.”
“Nhà họ Nhậm đều nói phụ nữ lúc yêu là một kẻ ngốc, sao tôi lại cảm thấy đàn ông lúc yêu mới đúng là kẻ ngốc nhỉ?” Dương Chấn bất lực nói.
“Haha.”
Ngải Lâm không nhịn được mà cười phá lên.
Nụ cười này khiến nỗi xót xa trong lòng nay cô ta đã vơi đi rất nhiều.
Kết quả mà Dương Chấn muốn chính là cái này, mặc dù chuyện Ngải Minh Húc muốn để cho Ngải Lâm và Mã Tuân thế tội thay khiến cho Dương Chấn rất tức giận, nhưng suy cho cùng thì đây cũng là chuyện nhà của cô ta.
Trừ khi Ngải Lâm muốn đứng dậy chống lại nhà họ Ngải, muốn động thủ với nhà họ Ngải, không thì anh ta làm sao có khả năng mà làm chuyện đó chứ?
Chuyện này mới nghe thì có chút phức tạp, nhà họ Ngải không chỉ trêu chọc nhà họ Điền, mà còn có nhà họ Tôn, nhưng mà đối với anh đây đều là chuyện nhỏ.
Chiếc xe chạy nhanh như bay cả đoạn đường, chỉ mất mười lăm phút đã dừng lại trước cổng nhà họ Ngải.
Đáng ra Mã Tuân và Ngải Lâm tính đến thẳng nhà họ Điền, nhưng mà lúc nãy Ngải Minh Húc gọi điện thoại đến, khi ông ta bắt Ngải Lâm phải gả cho nhà họ Tôn thì Ngải Lâm đã hiểu ra, tất cả mọi chuyện chỉ có thể giải quyết ở nhà họ Ngải.
“Cái đứa con gái mất dạy này, vậy mà mày lại dám quay về à!”
Ngải Lâm vừa về nhà, Ngải Minh Húc hét lên giận dữ Nếu như không có hai người Mã Tuân và Dương Chấn đứng hai bên thì ông ta đã lao lên tát Ngải Lâm một cái thật mạnh.
Ngải Lâm nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Con nói rồi, chuyện này bọn con sẽ giải quyết ổn thỏa, không liên quan gì đến nhà họ Ngải hết.”
“Tao bảo mày đi đến nhà họ Điền gánh vác mọi thứ, mày không đi, bảo mày đi đến cục dân chính làm giấy kết hôn với nhà họ Tôn, mày cũng không đi, thế lấy gì để đối phó với hai gia tộc lớn trong Yên Đô Bát Môn đây?”
Ngải Minh Húc hét lên.
Người nhà họ Ngải nhìn chằm chằm Ngải Lâm như hổ đói, tức giận liên tục hét lớn lên.
“Mày là cái đồ sao chổi, nói đơn giản thì mày là tai họa của nhà họ Ngải. Bây giờ mày đem đến cho nhà họ Ngải biết bao nhiêu là phiền phức lớn, một câu có thể giải quyết của chúng mày thì có thể giải quyết được à?”
“Theo tôi thấy bây giờ nên trói nó lại đưa đến cục dân chính, để đăng ký kết hôn với con trai của Tôn gia chủ.”
“Tôi cho rằng cứ trực tiếp giết luôn đi, dù gì người nhà họ Điền cũng sắp đến rồi, nếu như để nhà họ Điền nhìn thấy thành ý của nhà họ Ngải, nói không chừng có thể tha cho nhà họ Ngải một mạng đấy.”
Từng người từng người của nhà họ Ngải đều chỉ vào Ngải Lâm mắng mỏ, thậm chí còn tệ hơn thế nữa, vậy mà lại còn muốn giết Ngải Lâm để bày tỏ thành kính với nhà họ Điền.
Cái vẻ mặt phục tùng hiện tại thật sự rất xấu xí.
Dương Chấn liếc mắt nhìn tất cả, từ đầu đến cuối chẳng nói ra câu nào, tranh luận với mấy người bình thường não ngắn chỉ khiến bản thân bị hạ thấp mà thôi.
Anh bỗng nhiên có chút mong chờ, người nhà họ Điền và người nhà họ Tôn nhanh chóng đến.
Đợi hai gia tộc giải quyết xong, anh ngược lại muốn xem thử người nhà họ Ngải sẽ bày ra bộ mặt như thế nào?
“Im miệng hết cho tôi!”
Dương Chấn vẫn có thể chịu đựng được, ngược lại Mã Tuân không nhịn được nữa mà trực tiếp hét lớn, ánh mắt hung dữ nhìn tất cả mọi người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như để tôi nghe thấy một trong số các người có người dám sỉ nhục Ngải Lâm lần nữa thì tôi giết kẻ đó đầu tiên.”
“Đừng có xem lời nói của tôi là trò đùa, đến cả con cháu của nhà họ Điền, tôi còn dám giết, các người là cái thá gì chứ, muốn giết thì giết thẳng tay đấy!”
Mã Tuân lúc này, ánh mắt tràn đầy ý muốn giết người.
Những lời sỉ nhục Ngải Lâm của những người này đã khiến cho anh ta cực kỳ tức giận.
Lời đe dọa của Mã Tuân quả nhiên có tác dụng, từng người của nhà họ Ngải bỗng nhiên tỉnh ngộ, tất cả đều câm như hến.
Thực lực của Mã Tuân mạnh đến mức nào bọn họ đã được tận mắt chứng kiến rồi. Hồi đó một mình Mã Tuân đã ra tay chém chết một cường giả hàng đầu của nhà họ Vương.
Bây giờ, dòng chính của nhà họ Điền trong Yên Đô Bát Môn cũng bị anh ta giết chết.
Vừa nãy mấy người kêu gào muốn giết Ngải Lâm kia giờ làm gì còn dáng vẻ kiêu ngạo phách lối đâu! Từng người từng người một cúi đầu xuống, rất sợ ánh mắt hung dữ của Mã Tuân đang nhìn vào họ.
Ngải Minh Húc sửng sốt, nhìn dáng vẻ tức giận của Mã Tuân, ông ta thu lại những lời trách mắng mà mình chuẩn bị cho Ngải Lâm.
Trong mắt Ngải Lâm bây giờ chỉ còn lại là sự thất vọng, ánh mắt sâu sắc của cô ta nhìn về đám người nhà họ Ngải, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Ngải Minh Húc, cô ta nói: “Ba yên tâm, chuyện của ngày hôm nay, tuyệt đối sẽ không dính dáng đến nhà họ Ngải nữa.”
“Tôi cũng nói luôn với các người một việc, đợi sau khi chuyện ngày hôm nay kết thúc, tôi và nhà họ Ngải sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào khác. Cho dù từ nay về sau nhà họ Ngải có gặp bất cứ phiền phức gì thì cũng đừng đến tìm tôi.”
“Bởi vì lần sau, cho dù là nhà họ Ngải có bị diệt vong, tôi cũng sẽ không bao giờ mềm lòng.”
Đôi mắt đỏ hoe của Ngải Lâm chứa đầy một sự kiên định không gì sánh được.
Không biết vì sao Ngải Minh Húc có cảm giác lo lắng, giống như ông cảm nhận được câu nói này của Ngải lâm có khả năng sẽ xảy ra.
Giọng nói của Ngải Lâm vừa dứt, có một người đàn ông trung niên chạy vào với vẻ mặt hoang mang, nói một cách hoảng loạn: “Gia chủ, người nhà họ Điền đến rồi!”