CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 378: AI CŨNG MẮNG MỎ

Hội giao lưu ba năm một lần nhanh chóng kết thúc.

Mỗi lần hội giao lưu, thứ hạng của các gia tộc giàu có lớn ở Giang Bình đều sẽ có thay đổi.

Bây giờ, Giang Bình to lớn này, sáu bảy mươi gia tộc giàu có đứng đầu các thành phố đều đã tôn Dương Chấn làm chủ.

Có thể nói, sau này Dương Chấn chính là ông vua ở Giang Bình, hội giao lưu cũng không có ý nghĩa tổ chức nữa.

Rất nhanh, trong sảnh hội giao lưu to lớn, tất cả mọi người đều ra về, chỉ còn lại Dương Chấn và Hàn Khiếu Thiên.

“Biên giới phía Bắc, Thường Thắng Quân, quân đoàn số một, chiến sĩ Hàn Khiếu Thiên kính chào người thủ hộ biên giới phía Bắc!”

Không còn những người khác, Hàn Khiếu Thiên đứng trước mặt Dương Chấn, đứng thẳng tắp, sắc mặt cung kính nhìn Dương Chấn.

“Xoẹt!”

Hàn Khiếu Thiên quay về phía Dương Chấn, chào theo tư thế tiêu chuẩn nhất, vẻ mặt trang nghiêm nghiêm túc.

Trong mắt tràn đầy vẻ kính trọng chân thành.

Đây là lời kính chào của một vị lão binh ở biên giới phía Bắc đối với thế hệ người thủ hộ mới.

Nhìn thấy Hàn Khiếu Thiên cung kính với anh như thế, trong lòng Dương Chấn vô cùng cảm khái.

Anh cũng đứng thẳng người, đáp lễ theo tư thế tiêu chuẩn, lớn tiếng nói: “Nước Cửu Châu, người thủ hộ tiền nhiệm biên giới phía Bắc, Dương Chấn!”

Sau khi chính thức đáp lễ xong, Dương Chấn mới cảm khái nói: “Gia chủ Hàn, ngay từ giây phút tôi rời khỏi biên giới phía Bắc thì đã không còn là người thủ hộ biên giới phía Bắc nữa, ông không cần phải đa lễ như thế.”

Sắc mặt Hàn Khiếu Thiên lại vô cùng nghiêm túc nói: “Đến biên giới phía Bắc thì suốt đời đều là người của biên giới phía Bắc, cho dù cậu đã đi, nhưng trong lòng tôi, bất cứ người thủ hộ nào của biên giới phía Bắc đều đáng để tôi hành lễ như thế!”

Thấy hai mắt Hàn Khiếu Thiên đỏ bừng, Dương Chấn hiểu, người cựu chiến sĩ này có tình cảm sâu đậm với biên giới phía Bắc.

Không trải qua sự rèn luyện sống chết ở chiến trường biên giới phía Bắc thì sẽ không thể nào hiểu được tình cảm sâu sắc của mỗi một vị chiến sĩ biên giới phía Bắc dành cho nơi này.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta tâm sự chuyện khác đi.”

Dương Chấn đột nhiên nói.

Lúc nãy, khi tất cả mọi người rời đi, anh chỉ gọi một mình Hàn Khiếu Thiên ở lại.

Là vì có việc muốn hỏi Hàn Khiếu Thiên.

Sau khi Hàn Khiếu Thiên biết được thân phận của Dương Chấn rồi, khi đối mặt với Dương Chấn, trong mắt chỉ toàn là vẻ cung kính.

“Cậu Dương, mời cậu nói!”

Hàn Khiếu Thiên cung kính nói.

Dương Chấn hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không xoắn xuýt chuyện Hàn Khiếu Thiên cung kính với anh, mà lại nói: “Bây giờ Giang Bình trông thì có vẻ đã thống nhất, nhưng vẫn có những mối đe dọa ẩn giấu, cho dù là nhà họ Hoàng hay là Hiệp hội Võ đạo thì đều có khả năng sẽ quay về.”

“Nếu bọn họ lại tiếp tục cử người đến, chỉ có thẻ là người có địa vị và thực lực càng mạnh hơn, không biết gia chủ Hàn có ý kiến gì không?”

Dương Chấn hỏi.

Vốn trong thành phố có ba gia tộc giàu có lớn, bây giờ nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh đã bị hủy diệt hoàn toàn, chỉ còn lại nhà họ Hàn.

Tuy nhà họ Quan và nhà Trần càng thân thiết với anh hơn là nhà họ Hàn, nhưng rốt cuộc lực ảnh hưởng của bọn họ cũng không thể nào sánh bằng nhà họ Hàn.

Có thể nói, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là trời xui đất khiến.

Dương Chấn hoàn toàn không nghĩ đến việc thống nhất Giang Bình, là vì nhà họ Hoàng và Hiệp hội Võ đạo quá đáng, anh bất đắc dĩ mới đành phải mạnh mẽ ra tay, làm xung quanh đều kinh sợ.

Mặt Hàn Khiếu Thiên vô cùng trầm trọng, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cậu Dương, tôi cho rằng nhà họ Hoàng không có gì đáng để sợ, bây giờ phiền phức nhất là Hiệp hội Võ đạo.”

“Sao lại nói thế?” Dương Chấn hỏi.

“Đối với nhà họ Hoàng mà nói, cũng không phải chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là Giang Bình, bọn họ cũng có thể chọn những thành phố khác.”

“Hôm nay, cậu ép Hoàng Chung phải quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người, nếu chuyện này truyền đến tai nhà họ Hoàng, Hoàng Chung không chỉ sẽ mất đi vị trí người thừa kế, thậm chí còn có khả năng sẽ bị bài xích ra khỏi trung tâm quyền lực của nhà họ Hoàng.”

“Cho nên Hoàng Chung chắc chắn sẽ không báo cáo những chuyện xảy ra ngày hôm nay cho nhà họ Hoàng biết, mà chỉ biết dùng đủ mọi cách để giấu nhẹm đi.”

“Nhưng Hiệp hội Võ đạo lại là một phiền phức rất lớn!”

“Thạch Giang có thể leo lên chức vị đà chủ của phân đà Giang Bình thì chắc chắn không phải là kẻ ngu, nếu ông ta quyết định rời đi, chắc chắn là vì không đủ tự tin có thể đánh lại cậu, nếu Hiệp hội Võ đạo lại cử người khác đến, thực lực sẽ càng mạnh hơn.

“Cho nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không cần phải lo về nhà họ Hoàng, nhưng chúng ta nhất định phải đề phòng Hiệp hội Võ đạo!”

Hàn Khiếu Thiên nói với vẻ mặt nghiêm túc, ông vẫn có áp lực rất lớn đối với Hiệp hội Võ đạo.

Tuy Hiệp hội Võ đạo của tỉnh Giang Bình chỉ là một phân đà, nhưng thứ đáng sợ thật sự chính là trụ sở chính của Hiệp hội Võ đạo, nơi đó có vô số cao thủ.

Dương Chấn khẽ gật đầu, cũng không hề lộ ra vẻ sợ hãi, im lặng một lúc rồi nói: “Tôi cũng không sợ Hiệp hội Võ đạo, nhưng lại sợ bọn họ sẽ ra tay với các ông.”

“Dù sao lúc nãy cũng là vì nhà họ Hàn, nhà họ Quan và nhà họ Trần các ông dẫn đầu, thể hiện lòng trung thành với tôi trước mặt mọi người mới có thể làm các gia tộc giàu có khác ở Giang Bình thần phục tôi một cách thuận lợi như thế.”

“Nếu Hiệp hội Võ đạo xử các gia tộc của bọn ông trước, đối với tôi mà nói, đây cũng là một phiền phức lớn.

Hàn Khiếu Thiên cười khẩy: “Nếu Hiệp hội Võ đạo thật sự muốn xử bọn tôi trước, vậy chúng tôi cứ tiếp thôi, tuy nhà họ Hàn chúng tôi không có cao thủ có thể so được với những cao thủ đứng đầu Hiệp hội Võ đạo, nhưng nếu bọn họ dám có ý đồ xấu với nhà họ Hàn, cho dù có đánh cược cả nhà họ Hàn, tôi cũng sẽ không để cho bọn họ yên!”

Dương Chấn bất đắc dĩ lắc đầu: “Hy vọng chỉ là chúng ta lo xa mà thôi, nhưng cho dù như thế nào, gia chủ Hàn cũng phải bình tĩnh xử lý, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt.”

Chuyện của Hiệp hội Võ đạo là do anh gây ra, Dương Chấn cũng không muốn liên lụy đến người khác.

Hàn Khiếu Thiên cười cười: “Cậu Dương yên tâm đi, tôi chắc chắc sẽ giữ giới hạn.”

Trò chuyện một lúc với Hàn Khiếu Thiên, Dương Chấn mới ra khỏi khách sạn Trung Châu.

“Anh rể!”

Dương Chấn vừa mới ra khỏi khách sạn, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.

“Yên, sao em lại ở đây?”

Thấy Tần Yên, Dương Chấn có hơi kinh ngạc.

Tần Yên là tổng giám đốc chi nhánh Giang Châu của Tập đoàn Nhạn Chấn, cũng nhận được thư mời, nhưng là hội giao lưu cấp thấp.

Lúc này, hai mắt cô đỏ bừng, vẻ mặt còn có chút buồn bả, rõ ràng là gặp phải chuyện phiền phức gì.

“Hội giao lưu bên em cũng vừa mới kết thúc!” Tần Yên giải thích.

“Hội giao lưu ngày hôm nay như thế nào?” Dương Chấn hỏi.

Anh cũng không hỏi thằng Tần Yên là đã xảy ra chuyện gì, nếu Tần Yên muốn nói, chắc chắn sẽ không giấu.

Tần Yên gật đầu: “Tạm được, nhưng không giống như những gì em dự đoán cho lắm.”

Dương Chấn cười cười: “Yên tâm đi, sau tối hôm nay, tập đoàn Nhạn Chấn sẽ trở thành công ty lớn nhất tỉnh Giang Bình!”

Anh là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn, bây giờ tất cả các gia tộc giàu có ở Giang Bình đều đã thần phục anh.

Không có gì bất ngờ xảy ra thì sau tôi hôm nay, giá trị của tập đoàn Nhạn Chấn sẽ tăng mạnh.

Tần Yên cố gắng nặn ra nụ cười, không nói gì.

“Em còn chưa ăn uống gì đúng không? Anh mời em đi ăn khuya.”

Dương Chấn cười nói: “Nghe nói trong thành phố có phố ẩm thực dân tộc, trong đó có rất nhiều quán ăn dân tộc, chúng ta đi nếm thử.”

Suốt đường đi, Tần Yên không nói câu nào, cảm xúc vô cùng buồn chán, đi theo phía sau Dương Chấn.

Toàn là Dương Chấn nói, thỉnh thoảng Tần Yên lại đáp lại vài câu qua loa.

Chuyện này làm Dương Chấn càng thêm lo lắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại làm cho cảm xúc của Tần Yên hạ thấp đến thế.

Cuối cùng hai người vào quán ăn của người dân tộc Hồ, bảng hiệu bằng gỗ, mấy chữ “Tiệm Cơm Dân Tộc Hồi” màu vàng chiếu sáng lấp lánh.

Nhân viên phục vụ trong quán đều mặc trang phục của dân tộc Hồi, nói toàn là tiếng người Hồi.

Phố ăn uống dân tộc buổi tối vô cùng nhộn nhịp, trên con phố bên ngoài tiệm cơm còn có các buổi biểu diễn ca múa nhạc của các dân tộc.

Khung cảnh nhộn nhịp như thế này cũng không thể làm Tần Yên vui lên.

“Đây không phải là tổng giám đốc Tần sao?”

Đúng lúc này, một cặp nam nữ trẻ đột nhiên bước vào tiệm cơm, người đàn ông kia khẽ cong khóe môi, dùng vẻ mắt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Tần Yên.

Mà cô gái đứng bên cạnh người đàn ông lại đang ôm cánh tay tên đó, híp mắt nhìn Tần Yên nói: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là con nhỏ đê tiện bị vô số người mắng mỏ trong hội giao lưu khi nãy.”

Bình luận

Truyện đang đọc