CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 486: MƯỢN ĐAO GIẾT NGƯỜI

Dương Chấn đã cảm nhận được sự tồn tại của hai người kia từ lâu, nhưng không ngờ vốn Diệp Kế Tông vốn còn đang định để cho anh nhận vị trí chủ nhà họ Diệp lại đột nhiên làm khó dễ anh.

Hai người mặc áo đen và trắng này có hơi thở rất mạnh, bất cứ người nào trong số họ đều có thực lực ngang ngửa với Mã Tuân.

Không hổ danh là một trong Yên Đô Bát Môn, đúng là không phải đơn giản.

Chỉ sợ đến cả nhà họ Diệp cũng không biết gì về hai cao thủ này.

Cho dù là Diệp Thương hay Diệp Vô Song, khi nhìn thấy hai cao thủ này cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Ha ha~”

Dương Chấn cười, hai mắt thoáng hiện lên sát khí, nhìn chằm chằm vào Diệp Kế Tông nói: “Anh ta là anh em của tôi, nếu lại để tôi nghe được ông sỉ nhục anh em của tôi một lần nữa, cho dù ông là ông ngoại của Nhã, tôi cũng sẽ bắt ông trả một cái giá đắt!”

Giọng của Dương Chấn vô cùng lạnh nhạt, vừa mới nói xong, nhiệt độ trong cả sảnh tiệc dường như hạ thấp một vài độ.

Diệp Kế Tông thừa nhập trực tiếp uy áp của Dương Chấn lại càng cảm nhận rõ ràng hơn, cơ thể không khỏi giật thót, tay chân lạnh lẽo thấu xương.

Ông há miệng thở dốc, vừa định bùng nổ, lại đón nhận ánh mắt sắt như hai lưỡi đao của Dương Chấn, lại cưỡng ép nghen câu nói sắp ra khỏi miệng về.

Lúc này, ông có ảo giác như đang đối mặt với thần chết.

Hắc Bạch Song Sát vốn là cao thủ đứng đầu, cảm giác vô cùng nhanh nhạy với sát khí, hai người gần như đồng thời bước ra một bước, một trái một phải bảo vệ Diệp Kế Tông ở phía sau.

Bọn họ cảm nhận được một loại khí thế dời non lấp biển từ trên người Dương Chấn.

Giống như Dương Chấn chính là một ngọn núi lớn bọn họ không thể nào với đến.

“Cậu dám đe dọa tôi?”

Diệp Kế Tông tức giận nói, cố kềm xúc động muốn bùng nổ lại.

“Đe dọa?”

Dương Chấn cười khinh thường, sau đó anh lại bùng nổ hơi thở càng kinh khủng hơn, giống như sóng to gió lớn, cuồn cuộn tuôn ra xung quanh.

Dương Chấn lập tức nhấc chân, sau đó dậm mạnh xuống đất.

“Đùng!”

Mọi người hoảng sợ phát hiện nền đá cẩm thạch dưới chân Dương Chấn lập tức vỡ nát.

Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, mà chỉ là bắt đầu.

“Đùng đùng đùng!”

Lấy nơi Dương Chấn dậm chân xuống làm trung tâm, từng khe nứt mạng nhện liên tục lan rộng ra bốn phía xung quanh.

Chỉ trong vòng vài giây, sàn nhà trong sảnh tiệc đều đã vỡ nát.

Lúc này, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, chỉ cảm thấy đây cứ như chuyện cổ tích.

Dậm chân một cái là đã có thể bùng nổ ra sức hủy diệt kinh khủng như thế, đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?

Hắc Bạch Song Sát đứng phía sau Diệp Kế Tông co rụt hai mắt lại, cho dù là người mạnh như bọn họ, lúc này cũng cảm nhận được cơn run rẩy từ sâu trong linh hồn.

Vốn còn tưởng Dương Chấn chỉ là một cậu ấm có thể ngang hàng với Yên Đô Bát Môn, mà Mã Tuân cũng chỉ là một tên cao thủ bảo vệ bên người Dương Chấn mà thôi.

Mãi đến lúc này bọn họ mới ý thức được Dương Chấn mới là con người khủng bố thật sự, mà Mã Tuân chỉ là một tên đàn em ở bên cạnh anh.

Thực lực như thế này, chỉ sợ cho dù quét ngang Yên Đô Bát Môn, cũng không nói quá chút nào đâu nhỉ?

Trong mắt Diệp Kế Tông chỉ còn lại kinh ngạc và hoảng sợ, ông đột nhiên hiểu ra vì sao Dương Chấn lại từ chối việc sửa họ Diệp để kế thừa chức vị chủ của nhà họ Diệp rồi.

Đối với một cao thủ như vậy mà nói, chủ của nhà họ Diệp chẳng có chút hấp dẫn nào cả.

“Nể mặt Nhã, tôi không muốn trở mặt với nhà họ Diệp, nhưng nếu nhà họ Diệp thật sự muốn tìm đường chết, vậy thì cho dù tôi có tiêu diệt nhà họ Diệp thì Nhã cũng sẽ không trách tôi.”

Dương Chấn hờ hững, nói xong anh xoay người rời đi.

Lúc này, sao Diệp Kế Tông còn dám cản lại chứ?

Mặc cho Dương Chấn và Mã Tuân nghênh ngang rời đi.

Người nhà họ Diệp đều im như ve sầu mùa đông, vẻ sợ hãi trong mắt mãi cũng không thể biến mất.

“Có phải tôi đã làm sai điều gì rồi không?”

Một lúc lâu sau, Diệp Kế Tông mới lẩm bẩm nói một mình, trong ánh mắt đầy vẻ hối hận.

Mặt Diệp Thương tái nhợt, nhớ lại lúc trước anh lại còn định giết chết Dương Chấn, anh đột nhiên cảm thấy cực kỳ may mắn.

Lúc nãy nếu Dương Chấn đạp chân kia lên trên người anh, chỉ sợ anh còn không kịp cảm nhận được đau đớn, đã bị giết chết trong nháy mắt rồi nhỉ?

Sâu trong ánh mắt của Diệp Vô Song cũng tràn ngập vẻ sợ hãi.

Nhưng nghĩ đến vị trí gia chủ, sắc mặt anh lại trở nên vô cùng kiên quyết.

Diệp Kế Tông đã tám mươi tuổi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ chết, trước khi ông ta chết, chỉ có khi lấy được thân phận người thừa kế thì mới xem như chắc ăn.

Đối với anh mà nói, Diệp Thương đã hoàn toàn thất thế, người duy nhất có uy hiếp chính là Diệp Mạn.

Dương Chấn có thể buông tha cho nhà họ Diệp vì Tần Nhã, vậy có phải hay cũng không có nghĩa là nếu một ngày nào đó Diệp Mạn muốn khống chế nhà họ Diệp, Dương Chấn cũng sẽ chiến đấu vì bà.

Nếu như thế, vậy thì Dương Chấn nhất định phải chết!

Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Vô Song đầy vẻ điên cuồng.

“Từ hôm nay trở đi, nếu ai còn dám trêu chọc Dương Chấn thì sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc, suốt đời cũng không được phép đặt chân đến Yên Đô dù chỉ một bước!”

Diệp Kế Tông đột nhiên nghiêm túc nói.

Sau đó, ông dời mắt nhìn Diệp Mạn, dùng vẻ mặt phức tạp nói: “Ba biết con luôn muốn giành được quyền thế của nhà họ Diệp, hôm nay ba sẽ cho con một cơ hội để nắm quyền.”

Vừa nói xong câu này, tất cả mọi người nhà họ Diệp đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Gia chủ định truyền vị trí gia chủ cho Diệp Mạn sao?

Nếu như vậy, Diệp Mạn sẽ trở thành người phụ nữ đầu tiên kế thừa vị trí gia chủ trong Yên Đô Bát Môn.

Diệp Mạn cũng vô cùng kích động, vội vàng nói: “Ba, ba hãy ra lệnh đi!”

“Cho con nửa tháng để cải thiện mối quan hệ giữa nhà họ Diệp và Dương Chấn, chỉ cần con có thể làm được, vậy thì con chính là chủ nhân tương lai của nhà họ Diệp!”

Diệp Kế Tông trầm giọng nói.

“Ba cứ yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

Diệp Mạn nói với vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng lại cực kỳ kích động.

Bà biết điểm yếu của Dương Chấn chính là Tần Nhã, chỉ cần bà có thể cải thiện mối quan hệ với Tần Nhã, vậy cũng tương đương với việc cải thiện mối quan hệ với Dương Chấn.

Trong lòng Diệp Vô Song đã hoàn toàn trầm xuống, Diệp Kế Tông tính truyền vị trí này cho Diệp Mạn.

Tất cả những điều này đều là vì Dương Chấn, nếu không phải anh thì sao vị trí gia chủ nhà họ Diệp lại đến lượt một người phụ nữ chứ?

“Tiệc mừng thọ hủy bỏ, mọi người giải tán đi!”

Diệp Kế Tông nói xong, được hai người cao to đỡ lấy rời khỏi sảnh tiệc.

Sau khi Diệp Vô Song quay về nhà, việc đầu tiên là gọi điện thoại.

Không bao lâu sau, đối phương đã nghe máy.

“Bát Gia, người giết chết Cửu Gia đã đến Yên Đô, lúc nãy vừa mới rời khỏi nhà họ Diệp!”

Diệp Vô Song dùng giọng điệu cung kính nói.

Sau khi cúp máy, gương mặt Diệp Vô Song đầy vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù cậu lại mạnh thì cũng làm sao có thể là đối thủ của người đứng hàng thứ tám trong Hiệp hội Võ đạo được chứ?”

Lúc trước sau khi tận mắt nhìn thấy Dương Chấn đánh chết người đứng hàng thứ chín trong Hiệp hội Võ đạo ở hội võ ở Giang Bình, trong lòng Diệp Vô Song cũng đang ấp ủ một kế hoạch cướp lấy quyền lực.

Vốn anh định để Dương Chấn giết chết Diệp Thương rồi mới gọi cuộc điện thoại này.

Diệp Thương chết đi, Dương Chấn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.

Nhưng không ngờ là Dương Chấn lại không giết chết Diệp Thương, ngược lại còn bày ra thực lực mạnh mẽ như thế.

Nếu đã thế, vậy chỉ còn cách mượn tay Hiệp hội Võ đạo, giết chết Dương Chấn.

Bình luận

Truyện đang đọc