Vào lúc Hàn Sương đang lo lắng, Chu Kim Hảo đã bị lôi ra từ trong xe.
“Cứu tôi với! Cứu tôi! Muốn giết người này!”
Chu Kim Hảo vừa không ngừng giãy giụa, vừa lớn tiếng thét lên.
Bà ta biết rằng, nếu như bị đám người này dẫn đi, hậu quả nhất định sẽ rất nghiêm trọng.
Bây giờ là nơi giao nhau của Giang Châu và Châu Thành, lúc này là đêm muộn, cho dù bà ta có kêu khàn cổ, cũng vô ích.
“Thả bà ta ra!”
Hàn Sương không chần chừ, cầm lấy Bá Đao xông về hướng Chu Kim Hảo.
“Đối thủ của cô, là tôi!”
Đao Ba cũng cầm một cây đao lớn, lập tức chặn trước mặt Hàn Sương.
“Cút!”
Hàn Sương giận dữ hét lên một tiếng, chân dùng sức đạp một cái, thân hình giống như tia sét, xông về Đao Ba.
Khuôn mặt của Đao Ba nghiêm túc lại, sức mạnh của Hàn Sương, quá mạnh!
Gần như chỉ trong một giây ngắn ngủi, đã vung cây đao chém xuống.
Đao Ba bất ngờ, nhanh chóng lui về sau, đồng thời vung đao ngăn cản.
“Keng!”
Hai cây đao lớn đụng vào nhau, trong màn đêm tối, xẹt ra tia lửa.
“Keng! Keng! Keng!”
Một nhát bị ngăn cản, tiếp sau đó, Hàn Sương liên tục vung thêm ba nhát.
Mỗi một nhát, đều dùng toàn lực.
Hai tay của Đao Ba sớm đã tê đi, trong lòng kinh ngạc tột độ.
Ông ta khó lòng tưởng tượng ra được, một cô gái trẻ nhìn dáng vẻ chỉ có khoảng hai mươi mấy tuổi, lại có sức mạnh lớn như vậy.
Nếu như tiếp tục như vậy, e là phải để mạng của mình ở lại đây.
“Keng!”
Đao Ba vừa mất tập trung, Hàn Sương lại vung đao tới, sức mạnh cực lớn, làm cho hai tay tê đi.
“Phụt!”
Đao của Hàn Sương vừa bị chặn lại, cô dùng lực đè xuống dưới, mũi đao của Bá Đao, chém vào bả vai của Đao Ba.
“A!”
Đao Ba kêu lên, lập tức dùng chân đạp một cái, nhắm vào bụng của Hàn Sương.
“Bịch!”
Âm thanh va vào nhau nặng nề vang lên, Hàn Sương bị đánh lùi về sau.
Khuôn mặt của Đao Ba trắng bệch đi, nỗi đau trên vai, kích thích mạnh mẽ đến thần kinh của ông ta.
Ông ta hiểu rõ, tiếp tục như vậy, bản thân chỉ có con đường chết.
Nếu như chuyện tối nay truyền ra ngoài, cả Giang Châu e là đều bị chấn động.
Đao Ba trong giới giang hồ ở Giang Châu, vốn là người dùng đao giỏi nhất, bây giờ lại bị một cô gái trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi, dùng đao đánh bại ông ta, thậm chí có thể giết ông ta.
Hàn Sương cũng không hơn gì, vốn dĩ đã tiêu hao nhiều sức lực, nhìn thấy Chu Kim Hảo bị dẫn đi, cô dùng hết toàn bộ sức lực để chiến đấu.
Nhưng mà, Chu Kim Hảo vẫn bị người ta dẫn đi.
“Cô đợi đó!”
Đao Ba đột nhiên để lại một câu uy hiếp, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng, điên cuồng rời đi.
“Phụt!”
Đao Ba vừa rời đi, Hàn Sương đột ngột phun ra máu.
“Keng!”
Hàn Sương cắm đao xuống đất, gắng gượng chống đỡ cơ thể.
Nhìn Chu Kim Hảo sớm đã biến mất, mắt cô đầy sự lạnh lùng.
“Ầm!”
Vào lúc này, một chiếc xe Phaeton màu đen phóng tới, dừng lại bên cạnh Hàn Sương.
“Anh Chấn, xin lỗi!”
Nhìn thấy Dương Chấn bước ra từ trong xe, hai mắt Hàn Sương đỏ hoe, khuôn mặt áy náy.
“Cô sao rồi?”
Dương Chấn lập tức đi lên trước, đỡ lấy Hàn Sương.
Hàn Sương cảm động, bản thân không hoàn thành nhiệm vụ Dương Chấn giao cho mình, nhưng câu đầu tiên Dương Chấn nói khi gặp cô, lại không phải là trách mắng, mà là hỏi cô sao rồi.
“Tôi không sao, chỉ là tốn quá nhiều sức!” Mắt Hàn Sương đỏ hoe.
“Anh Dương!”
Hai cao thủ của nhà họ Quan, cũng loạng choạng đi đến bên cạnh Dương Chấn, khuôn mặt áy náy.
Dương Chấn nhìn qua hai người họ, áo của họ đều bị nhuộm đỏ bởi máu, đã đủ nói rõ, vừa nãy họ đã đối diện với áp lực lớn như thế nào.
Vào lúc này, lại có mấy chiếc xe phóng tới.
“Anh Dương!”
Quan Tôn Sắc đích thân dẫn người đến, liền tiến về phía trước.
Lúc ông ta nhìn thấy hai mắt hiện lên tơ máu của Dương Chấn, bị dọa đến không dám nói gì.
Chỉ nơm nớp lo sợ đứng một bên, chờ cơn giận dữ của Dương Chấn.
“Là ai?”
Dương Chấn đột ngột hỏi.
Hàn Sương nói: “Không biết, người dẫn đầu, tự xưng Đao Ba, là ông ta cướp Chu Kim Hảo đi.”
“Đao Ba!”
Quan Tôn Sắc nghe thấy cái tên này, kinh ngạc nói: “Anh Dương, Đao Ba là một đao vương nổi tiếng trong giới giang hồ ở Giang Châu, thực lực cực mạnh, là người dùng đao giỏi.”
“Đao Ba!”
Dương Chấn lạnh lùng nhìn Quan Tôn Sắc: “Nếu như ông ta muốn chết, vậy thì tôi tác thành! Sắp xếp người, truy quét Đao Ba cả thành phố!”
“Dạ!”
Trong lòng Quan Tôn Sắc chấn động.
Ông ta đương nhiên biết rằng, Dương Chấn lúc này, là giận dữ cỡ nào.
Cả Giang Châu chấn động, trong một đêm, nhà họ Quan và Vương Giả Chi Thành, điều động cả ngàn người, tìm kiếm Đao Ba.
Cùng lúc này, Đao Ba đích thân áp giải Chu Kim Hảo, đến nhà họ Ngụy.
“Ngụy Tường, để bắt người phụ nữ này, tôi đã trả giá rất đắt đấy.”
Đao Ba lạnh lùng nói với Ngụy Tường, đối với Ngụy Tường, ông ta không hề có chút kính trọng nào.
Còn Ngụy Tường, chính là tên đàn ông lùn mập trước kia liên lạc với Mạnh Huy, nhân vật quan trọng đời thứ hai của nhà họ Ngụy, chuyên phụ trách việc quan hệ qua lại với nhà họ Mạnh thành phố.
Lúc trước Mạnh Huy giao cho ông ta, trong 7 ngày phải làm sụp đổ Tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu, ông ta đã nghĩ được kế sách.
“Anh Đao vất vả rồi!”
Ngụy Tường lập tức bước lên trước, hai tay đưa cho Đao Ba một tấm thẻ ngân hàng, mỉm cười nói: “Trong thẻ này, có 30 tỷ, mật khẩu là sáu số 1, xem như là tôi biếu anh Đao!”
Trong lòng Đao Ba có chút ngạc nhiên, bởi vì lúc Ngụy Tường tìm ông ta, chỉ nói cho ông ta 15 tỷ, bây giờ, Ngụy Tường lại cho tới 30 tỷ.
Chỉ là đem một người phụ nữ trung niên về, tuy là đã trả giá rất đắt, bản thân cũng bị thương, nhưng nhanh như vậy kiếm được 30 tỷ, đối với ông ta mà nói, vẫn rất lời.
“Vậy thì cảm ơn anh Ngụy nhé! Về sau còn có mối như vậy, nhớ tìm tôi!”
Đao Ba nhận thẻ ngân hàng, vui vẻ cười nói.
“Ha ha, được thôi!”
Ngụy Tường cười rất vui.
“Người đã đưa đến đây, tôi cũng phải đi đây!”
Đao Ba nói xong, quay người rời đi.
“Phập!”
Vào lúc ông ta quay người, một tia sáng lạnh xẹt qua.
Chỉ thấy Ngụy Tường còn cười vui vẻ, trong tay ông ta đang cầm một con dao găm phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, lúc này đã cắm sâu vào cơ thể của Đao Ba.
Một lượng máu lớn phụt ra ngoài, nụ cười trên mặt Đao Ba lập tức cứng đơ lại, một lượng máu lớn chảy ra từ miệng ông ta.
Ông ta khó khăn quay người lại, không hiểu gì nhìn Ngụy Tường: “Tại…tại….tại sao?”
Ngụy Tường mỉm cười đi đến bên cạnh Đao Ba, nói nhỏ vào tai Đao Ba: “Cậu Mạnh nói qua, chuyện này, không cho phép để lại dấu vết gì!”
Đồng tử của Đao Ba thu nhỏ lại, khuôn mặt tràn đầy sự hối hận.
Chỉ là hối hận đi chăng nữa, cũng không có ích gì, đến cuối cùng cũng mất mạng.
Ngụy Tường nhìn thi thể của Đao Ba, dặn dò: “Xử lí thi thể đi!”
“Dạ!”
Thuộc hạ lập tức trả lời, khiêng thi thể của Đao Ba rời đi.
Chu Kim Hảo vừa bị Đao Ba dẫn tới, đã nhìn thấy hết tất cả, lúc này đôi tay đang bịt chặt miệng lại, không dám để bản thân phát ra tiếng động nào.
Tuy rằng bà ta đã có ý muốn giết Tần Đại Quang, nhưng vẫn chưa nhìn thấy qua cảnh tượng giết người.
Vừa nãy, Đao Ba còn sống sờ sờ, lúc này lại giống như thú vật vậy, bị người ta khiêng đi.
“Bây giờ, đến lượt bà rồi!”
Ngụy Tường cầm cây dao găm vừa mới giết Đao Ba, từng bước tiến lại gần Chu Kim Hảo.