CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Nhã đang ngủ say bị tiếng khóc của Tiếu Tiếu đánh thức.

“Tiếu Tiếu đừng khóc, đừng khóc, mẹ ở đây mà!” Tiểu Nhã vội ôm con gái vào lòng an ủi.

Phía Đông mới chỉ có một tia nắng, đồng hồ báo thức còn chưa kêu.

“Ba! Con muốn ba!” Tiếu Tiếu đau lòng vừa khóc vừa nói.

Lúc này Tần Nhã mới hiểu vì sao đột nhiên Tiếu Tiếu lại khóc, thì ra sau khi tỉnh dậy phát hiện không thấy ba đâu.

“Tiếu Tiếu, ba đây!”

Tiếu Tiếu đang khóc thì đột nhiên nghe thấy giọng Dương Chấn vang lên bên tai.

Tiếng khóc ngừng lại ngay lập tức, Tiếu Tiếu nấc lên một tiếng rồi nhào vào vòng tay ba, nghẹn ngào nói: “Ba, Tiếu Tiếu còn tưởng ba không cần con nữa.”

Trong lòng Dương Chấn rất tự trách, vì thiếu vắng tình thương của ba trong suốt năm năm nên Tiếu Tiếu mới quyến luyến anh như thế.

Trong lòng Tần Nhã cũng rất khó chịu, cô cũng muốn cho Tiếu Tiếu một gia đình hoàn chỉnh, cũng muốn mỗi tối Tiếu Tiếu đều được ngủ trong vòng tay ba.

Chỉ là cô không thể bước qua rào cản trong lòng, Dương Chấn biến mất năm năm, cô từng hận anh, thi thoảng sẽ nghe anh vô tình nhắc tới chuyện quá khứ, hận thù lại biến mất.

Nhưng điều này vẫn chưa đủ để cô yêu anh, chỉ có thể coi là có ấn tượng tốt, dù sao giữa hai người có Tiếu Tiếu cũng chỉ là một lần ngoài ý muốn, cô không hề có tình cảm với anh.

Dương Chấn bế Tiếu Tiếu rất lâu, cô bé mới ổn định lại tâm trạng.

Dương Chấn vừa mới đi tập thể dục buổi sáng về, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo thể thao.

“Tiếu Tiếu, người ba đầy mồ hôi, con để ba đi tắm trước rồi sẽ bế con được không?” Tần Nhã chợt nói.

Sau khi khóc một hồi, Tiếu Tiếu đã lấy lại tinh thần, cũng không còn lưu luyến Dương Chấn như lúc mới bị đánh thức nữa, bé con gật đầu: “Ba, ba đi tắm trước rồi đưa Tiếu Tiếu đi chơi được không?”

Dương Chấn nhìn Tần Nhã, cô hơi gật đầu: “Hôm nay là thứ bảy, ban ngày chúng ta đưa Tiếu Tiếu đi chơi, tối nay Tiểu Yên muốn mời cơm.”

“Được, không thành vấn đề, ba đi tắm trước đã.” Dương Chấn bế Tiếu Tiếu ngồi bên giường.

Dương Chấn vừa đứng dậy, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có chút khó xử.

Tần Nhã vừa định hỏi thì phản ứng lại, cô nói: “Anh tắm ở phòng tôi đi!”

Dương Chấn ở phòng chứa đồ, chỉ có một diện tích nhỏ để trải thảm ngủ, không có chỗ tắm rửa.

Dương Chấn cầm quần áo rồi vào phòng tắm.

Sắc mặt Tần Nhã đột nhiên thay đổi, cô vội gọi lại: “Đợi đã!”

Chỉ là khi cô cất tiếng ngăn cản thì Dương Chấn đã vào phòng tắm.

Phòng tắm không lớn, bên trong có một máy giặt loại nhỏ, bên trong có giá treo quần áo và một vài đồ nội y.

Sao Dương Chấn có thể ngờ trong phòng tắm lại có cảnh này?

Trong phòng còn có mùi hương thoang thoảng.

Mặc dù anh đã có con gái nhưng cũng chỉ là “trúng số độc đắc”, lớn thế này rồi cũng chỉ có đêm xuân cùng Tần Nhã, hơn nữa còn hoàn thành trong trạng thái mơ màng.

Vốn đang ở độ tuổi sung mãn, nhìn thấy mấy đồ nội y này, hơi thở của anh trở nên không bình thường.

“Anh còn nhìn à?”

Khi Tần Nhã chạy vào thì hai mắt Dương Chấn đang nhìn chằm chằm đồ nội y của mình, cô xấu hổ dọn hết mấy thứ đó lại.

Thấy Tần Nhã xấu hổ, Dương Chấn nở nụ cười rạng rỡ rồi tự lẩm bẩm một mình: “Đây cũng được coi là sống chung phải không?”

“Chị, ăn sáng thôi!”

Tần Nhã đang chải đầu cho Tiếu Tiếu thì đột nhiên Tần Yên mở cửa xông vào.

“Biết rồi, mọi người ăn trước đi, bọn chị xuống đây.” Tần Nhã nói.

Nhưng Tần Yên không có ý định đi ra mà cười híp mắt nhìn Tần Nhã: “Chị, vừa nãy em đi gọi anh rể nhưng anh ấy không ở trong phòng, chị nói xem sớm thế này anh ấy sẽ đi đâu?”

Tần Yên nói vậy còn cố ý liếc về phía phóng tắm.

Vẻ mặt Tần Nhã chợt luống cuống, cô giả bộ bình tĩnh nói: “Chị vừa tắm xong, quên tắt vòi hoa sen.”

“Ồ!” Tần Yên ra vẻ đã hiểu, nhìn mái tóc khô ráo của Tần Nhã thì trêu: “Chị à, từ bao giờ chị bắt đầu tắm mà không gội đầu vậy?”

“Chị, chị, chị quên tắt vòi hoa sen, em mau xuống ăn cơm đi! Nếu không mẹ lại giận đấy.” Tần Nhã xấu hổ.

Tần Yên như không nghe thấy, nhoẻn miệng cười đến bên Tiếu Tiếu hỏi: “Tiếu Tiếu, cháu thông minh như vậy chắc chắn biết ba ở đâu đúng không? Nói cho dì đi, dì mua bánh gato cho cháu.”

“Ba đang tắm ạ!”

Tần Nhã còn chưa kịp ngăn lại thì Tiếu Tiếu đã chỉ vào phòng tắm, điều khiến cô càng sụp đổ hơn là Tiếu Tiếu còn vui vẻ khoe: “Dì ơi, tối qua ba ôm Tiếu Tiếu ngủ đó.”

“Ừm, Tiếu Tiếu thật hạnh phúc, bên trái có mẹ, bên phải có ba nha.” Tần Yên xoa đầu Tiếu Tiếu.

“Tiểu Yên, không phải như em nghĩ đâu, Dương Chấn anh ấy…”

Tần Nhã quýnh lên, khoa chân múa tay muốn giải thích nhưng bị Tần Yên ngăn lại, cô ấy cười xấu xa: “Chị không cần giải thích đâu em hiểu mà, tiểu biệt thắng tân hoan! Nhưng anh chị cũng phải biết tiết chế nhé, làm chuyện đó nhiều hại sức khoẻ.”

Nhìn thấy vẻ mặt Tần Nhã ngày càng hung dữ, Tần Yên vội chạy ra khỏi phòng.

“Tần Yên!” Tần Yên chạy đi thật xa mới nghe thấy tiếng gầm tức giận của Tần Nhã vang lên phía sau.

Dương Chấn tắm xong đi ra, phát hiện ánh mắt Tần Nhã nhìn mình đầy lửa giận.

Anh thắc mắc: “Tiểu Nhã, em sao thế?”

“Hừ!”

Tần Nhã phớt lờ Dương Chấn, rất kiêu ngạo trừng mắt nhìn anh, kéo Tiếu Tiếu xuống nhà ăn cơm.

Dương Chấn vô tội hỏi: “Hình như mình làm sai gì rồi?”

Đến khi anh xuống lầu ăn cơm, Tần Yên cười như không cười nhìn Dương Chấn, chợt hỏi: “Anh rể, tối qua anh ngủ có ngon không?”

Dương Chấn nuốt miếng cơm: “Cũng được!”

“Tần Yên!”

Tần Nhã cắn răng nghiến lợi: “Ăn cơm rồi cũng không ngăn được cái miệng em!”

“Anh rể, vợ anh bắt nạt em, anh có quan tâm không?” Tần Yên bĩu môi nói.

Dương Chấn nở nụ cười rạng rỡ: “Không!”

“Anh rể, anh thiên vị!”

Vì Chu Kim Hảo và Tần Đại Quang đều không ở đây nên Tần Yên mới dám mạnh dạn nói đùa.

Dương Chấn đột nhiên cực kỳ hưởng thụ cuộc sống như này, nếu có thể sống cả đời thế này, cho dù anh sống ít hơn mười năm thì anh cũng bằng lòng.

Bữa ăn kết thúc trong tiếng cười vui vẻ.

Dương Chấn và Tần Nhã đưa Tiếu Tiếu ra ngoài đến rất nhiều nơi.

Cả một ngày, miệng Tiếu Tiếu không khép lại được, liên tục nở nụ cười, Tần Nhã chưa thấy Tiếu Tiếu vui như vậy bao giờ.

Cô đứng ở nơi không xa, nhìn Dương Chấn và Tiếu Tiếu cùng ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, mặt Tiếu Tiếu đầy hứng khởi: “Ngựa mau chạy đi nào! Mau chạy đi nào!”

“Mẹ, mẹ chụp ảnh cho Tiếu Tiếu và ba đi.” Khi vòng quay ngựa gỗ đi qua Tần Nhã, Tiếu Tiếu lớn tiếng hét lên.

Trên mặt Tần Nhã là nụ cười dịu dàng, cô lấy máy ảnh ra, khi hai ba con đi qua thì ‘tách’ một tiếng, khuôn mặt hạnh phúc của hai ba con đã được chụp lại trong máy ảnh.

Một nhà ba người đi chơi cả ngày, đến chạng vạng, Dương Chấn mới lái xe đưa hai mẹ con đến khách sạn Tô Ký, Tần Yên muốn mời mọi người ăn ở đây.

“Chị họ!”

Dương Chấn đưa hai mẹ con vào khách sạn thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Mọi người vô thức quay người lại nhìn, Phương Ưu đang thân mật khoác tay Dương Cẩn đi vào khách sạn.

“Đây là?” Dương Cẩn biết rõ còn hỏi.

Lần trước rõ ràng họ đã gặp nhau ở Tập đoàn Tần thị, bây giờ anh ta lại cố tình giả ngốc.

Phương Ưu cười khúc khích: “Đây là chị họ em, Tần Nhã, mấy ngày trước vừa được thăng chức lên làm giám đốc tổng hợp của Tập đoàn Tam Hoà.”

“Ồ?” Mắt Dương Cẩn loé lên, vẻ mặt giả dối, chủ động bước lên đưa tay về phía Tần Nhã: “Chào cô, tôi là Dương Cẩn của nhà họ Dương ở Châu Thành, ba tôi là Trần Chí Quân, phó giám đốc tổng hợp Tập đoàn Thành Hà, chắc tổng giám đốc Tần đã nghe nói tới.”

Nhà họ Dương là gia đình hạng nhất ở Châu Thành, đương nhiên Dương Cẩn tự cho rằng mình hơn người.

Nhưng Tần Nhã lại không biết, cô hờ hững nhìn Dương Cẩn, nói thẳng: “Chưa từng nghe qua!”

Nói xong cô dắt tay Tiếu Tiếu đi về hướng phòng bao Tần Yên nói.

Tay đang giơ ra của Dương Cẩn đột nhiên cứng đờ, biêu cảm trên mặt cũng cực kỳ đặc sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc