CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Dương Chẩn lúc này, vô cùng mạnh mẽ.

Một chưởng này, làm khiếp sợ toàn trường, tất cả mọi người đều ngây ra. Ngụy Minh Nguyệt đứng gần Dương Chấn nhất, càng hoảng sợ không thôi, theo bản năng tránh ở sau lưng tiểu bạch kiểm cô ta bao nuôi.

“Đại, đại ca, là cô ấy gây hấn với anh, không liên quan gì đến tôi!” Tiểu bạch kiểm thoạt nhìn cả người cơ bắp, thế nhưng lúc này như chuột thấy mèo, sợ đến mức cả người lạnh run lẩy bẩy. Không phải anh ta nhát gan, mà sức Dương Chấn quá kinh, một cú đập nát bàn ăn bằng gỗ, cho dù anh ta luyện võ, ở bên bàn ăn để lại dấu tay cũng không làm được.

“Cái người đàn bà này, cút ngay cho tôi!” Tiểu bạch kiểm đẩy Ngụy Minh Nguyệt đang trốn sau lưng minh ra, chạy đi trước.

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Ngụy Minh Nguyệt.

Mấy chục vị khách ở đây, lại không ai có chút đồng cảm với cô ta.

Vừa rồi người phụ nữ này hãm hại Hà Hạ như thế nào, mọi người đều nhìn thấy rõ.

Bây giờ bị Dương Chấn nhắm vào, cũng là ác có ác báo.

“Thật không ngờ, cô chủ Nguy không sợ trời không sợ đất, cũng có lúc sợ hãi?”

Tô San ôm hai tay, vẻ mặt đều là châm chọc, cười híp mắt nhìn Ngụy Minh Nguyệt.

“Ai nói tôi sợ hả?”

Ngụy Minh Nguyệt thẹn quá hóa giận, bị nhiều người vây xem như vậy, còn bị Dương Chấn ép tự vả mặt mình, quả thật chính là sỉ nhục cô ta.

“Đã không sợ, sao cô còn không đi?” Tô San giễu cợt nói. Ngụy Minh Nguyệt hung dữ trừng Tô San, lại nhìn về phía Dương Chấn.

Chỉ thấy Dương Chấn dáng vẻ bình tĩnh, từ trên mặt không nhìn ra vui buồn.

Hạ Hà ở ngay bên cạnh anh, gương mặt tràn đầy lo lắng, rõ ràng lo lắng Dương Chấn vì mình mà đắc tội với nhà họ Ngụy. Ngụy Minh Nguyệt biết, lúc này, chỉ có Hạ Hà mới có thể giúp mình.

Vì vậy, cô ta nhìn về phía Hạ Hà, mở miệng nói: “Cô gái này, vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên vì cô đổ chút nước canh mà bắt cô bồi thường”

Nghe như là đang xin lỗi, nhưng giọng điệu là vô cùng cứng nhắc, rõ ràng không phải thành tâm.

Hạ Hà vội vàng lắc đầu, lại nhìn về phía Dương Chấn nói: “Dương Chấn, nếu không xem như xong đi? Tôi không sao?”

“Nếu như cô sợ tôi vì cô, mà đắc tội với nhà họ Ngụy, cứ yên tâm, chỉ là nhà họ Ngụy, không đủ sức nặng!”

Hạ Hà muốn dàn xếp ổn thỏa, Dương Chấn lại không muốn, anh lắc đầu: “Lại nói, người phụ nữ này không phải là lần đầu tiên tìm tôi làm phiền, lần này, cô ta phải bị trừng phạt!”

Tô Thanh Sơn cũng nhìn ra lo lắng của Hạ Hà, đứng ra nói: “Ngài Dương nói không sai, đối với anh ấy mà nói, nhà họ Ngụy không đủ nặng, nếu như nhà họ Ngụy thật sự có can đảm truy cứu, không cần Ngài Dương ra mặt, nhà họ Tô tôi thay Ngài Dương chống!”

Hạ Hà chỉ biết Dương Chấn rất có tiền, lại không ngờ, ngay cả đại nhân vật như Tô Thanh Sơn vậy, cũng cung kính với anh như thế. Trong lòng Ngụy Minh Nguyệt có một loại dự cảm vô cùng không tốt, nếu như là Dương Chấn, cô chỉ là sợ hãi thân thủ Dương Chấn quá mạnh mẽ.

Nhưng bây giờ, Tô Thanh Sơn cung kính với Dương Chấn như vậy, thậm chí nguyện ý vì Dương Chấn mà trở mặt với nhà họ Ngụy. Dương Chấn, anh rốt cuộc là ai? Lúc này, trong lòng Ngụy Minh Nguyệt ngập tràn sợ hãi. Không chỉ cô ta, mà còn có khách bốn phía nhà hàng, ngay lúc Tô Thanh Sơn xuất hiện, cũng đã sợ ngây người.

Lúc này, Tô Thanh Sơn lại đứng trước mặt mọi người nói, trước mặt Dương Chấn, nhà họ Ngụy căn bản không đủ nặng. Người trẻ tuổi kia, là có thân phận gì? “Thật không ngờ, người trẻ tuổi này lại lợi hại như thế, ngay cả thủ phủ Giang Châu, cũng cung kính với anh ta như thế?”

“Đúng thế, vừa rồi chúng ta còn toát mồ hôi thay cho anh ta, thì ra người ta là yên tâm có chỗ dựa vững chắc!”

“Vậy cũng tốt, cái người phụ nữ ngang ngược ngạo mạn kia, cuối cùng cũng không kiêu ngạo nổi nữa rồi!”

Mọi người nghị luận ầm ĩ, những âm thanh châm chọc kia rơi vào trong tại Ngụy Minh Nguyệt, gương mặt cô ngập tràn giận dữ.

“Thời gian của tôi có hạn, một phút đồng hồ cuối cùng, nếu như cô còn chưa ra tay, đừng trách tôi không khách khí!” Dương Chấn đột nhiên mở miệng.

“Dương Chấn, anh đừng quá đáng, tôi đã nói xin lỗi với bạn của anh rồi! Anh còn muốn thể nào nữa?” Trên mặt Ngụy Minh Nguyệt nóng hừng hực, cắn răng nói. Cô ta thân là cô cả nhà họ Ngụy, dù là đi đến đâu, đều là tiêu điểm của mọi người, ai dám đắc tội với cô ta chứ? Nhưng cố tình sau khi gặp Dương Chấn, cô ta cảm thấy kiêu ngạo của mình bị giẫm đạp dưới lòng bàn chân.

“Còn ba mươi giây!” Dương Chấn đưa tay lên nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói ra, không chút thương lượng. Thời gian từng giây trôi qua, Ngụy Minh Nguyệt lại cảm thấy vô cùng giày vò. Dưới nhiều người nhìn như vậy, tự mình đánh mình, nếu chuyện này truyền đi, sau này cô ta sao còn có thể gặp người nữa? Nhưng nếu như mình không đánh, Dương Chấn sẽ ra tay.

“Mười giây!”

Ngay lúc nội tâm của cô ta đang giãy dụa, lo lắng rốt cuộc mình nên làm cái gì, giọng nói Dương Chấn lại lần nữa vang lên. Nhìn thấy đến mười giây cuối cùng rồi, Ngụy Minh Nguyệt cũng không còn cách nào thừa nhận áp lực Dương Chấn tạo ra cho cô.

“Bốp!”

“Bốp!”

Dưới cái nhìn soi mói của mấy chục người, Ngụy Minh Nguyệt mạnh mẽ tát lên mặt mình, tiếng vang thanh thúy, dẫm đạp kiêu ngạo và tôn nghiêm của cô ta dưới lòng bàn chân.

Mười cái tát liên tiếp, cả khuôn mặt Ngụy Minh Nguyệt đều sưng đỏ.

“Bây giờ, tôi có thể rời đi chưa?”

Gương mặt Ngụy Minh Nguyệt dữ tợn quát lên với Dương Chấn, nước mắt nhịn không được tràn ra khỏi mi, chảy đầy mặt.

“Cút đi!”

Dương Chấn lạnh giọng quát. Ngụy Minh Nguyệt sớm đã cảm thấy mất hết mặt mũi rồi, vội vàng chạy đi trước. Lúc này, Dương Chấn bỗng nhiên lại nhìn về phía quản lý nhà hàng. Nếu như nói, chuyện vừa rồi, Ngụy Minh Nguyệt là đầu sỏ gây nên, vậy quản lý nhà hàng này, chính là kẻ xấu giúp người tạo nghiệt.

Nhìn một màn vừa rồi, quản lý nhà hàng đã sớm bị dọa trợn tròn mắt, thấy Dương Chấn nhìn mình, không cần Tô Thanh Sơn mở miệng, trực tiếp quỳ gối dưới chân Dương Chấn.

“Ngài Dương, là tôi mắt chó nhìn người thấp, không nên động đến ngài, kính xin ngài tha cho tôi một mạng”

Quản lý nhà hàng vội vàng cầu xin.

Từ lúc Tô Thanh Sơn bước vào, chỉ nhìn thấy Đại Miêu dẫn người vây công Dương Chấn, cũng không biết quản lý nhà hàng cũng đắc tội với Dương Chấn.

“Người tới, phế tên khốn này cho tôi, mang ra ngoài.” Tô Thanh Sơn giận dữ hét lên. Đại Miêu mặc dù trông coi khu vực cho nhà họ Tô, nhưng càng nhiều hơn là quan hệ hợp tác, ông ta còn không có ràng buộc nhiều với Đại Miêu như vậy. Nhưng quản lý nhà hàng, là người nhà họ Tô ông ta sắp xếp, đắc tội với Dương Chấn, càng không thể tha thứ.

“Ngài Dương, vị này chính là bạn của ngài sao?” Sau khi quản lý nhà hàng bị mang đi, Tô Thanh Sơn cười híp mắt nhìn Hạ Hà, nói với Dương Chẩn. Dương Chấn khẽ gật đầu: “Cô ấy tên là Hạ Hà, là ân nhân cứu mạng của con gái tôi!”

Nghe vậy, trong lòng Tô Thanh Sơn kinh hãi, trước còn tưởng rằng Dương Chấn giúp Hạ Hà, là vì cô gái này rất xinh đẹp, không ngờ lại là ân nhân cứu mạng của con gái anh.

“Thì ra là ân nhân cứu mạng của Tiếu Tiếu, thất kính thất kính!”

Tô Thanh Sơn kinh sợ, ánh mắt lập tức nhìn quanh nhân viên bốn phía, tuyên bố: “Sau này, cô Hạ chính là tổng giám đốc của nhà hàng Bắc Viên Xuân, nếu như ai dám bất kính với cô ấy, cũng chính là bất kính với tôi!”

Hạ Hà mặc dù chỉ giúp đỡ Tiếu Tiếu, tránh khỏi chút tổn thương, nhưng trong mắt Dương Chấn, lại là ân nhân cứu mạng.

Sở dĩ giới thiệu Hạ Hà như vậy, cũng là vì có thể làm Tô Thanh Sơn coi trọng cô. Như vậy, sau này, Hạ Hà cũng sẽ không phát sầu vì sinh kế nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc