Ngay khi Chu Kim Hảo chuẩn bị động thủ với Tần Đại Quang thì kẹt một tiếng, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Chu Kim Hảo sợ đến mức cả người run lên, lập tức bỏ qua việc ra tay.
Bà ta vừa mới xoay người, nhìn thấy một bác sĩ đẩy xe thuốc, đi vào phòng bệnh.
“Đã trễ thế này, còn phải tiêm?”
Chu Kim Hảo không vui nói.
Bởi vì chột dạ, bà thậm chí còn không ý thức được, đối phương là một người đàn ông đeo khẩu trang.
Dưới tình huống bình thường, rạng sáng hai giờ đến phòng bệnh, sẽ chỉ là nữ y tá.
“Bác sĩ nam” nhàn nhạt nhìn Chu Kim Hảo, cũng không để ý đến.
“Bốp!”
Anh ta tiện nay vặn ở một ống tiêm thủy tin, dùng ống tiêm hút thuốc, sau đó chuẩn bị tiêm vào cho Tần Đại Quang.
“Bộp!”
Đúng lúc này, một bóng dáng trẻ tuổi đột nhiên lặng yên không tiếng động xuất hiện bên cạnh “bác sĩ” ôm lấy cổ tay của “bác sĩ”
“Dương Chấn!”
Chu Kim Hảo kinh ngạc kêu lên, bà ta thật không ngờ, Dương Chấn lại đến đây.
“Cậu muốn làm gì?”
Lúc “bác sĩ” phát hiện Dương Chấn, như lâm đại địch, nhưng vẫn cố nén sát ý, mở miệng chất vấn.
Dương Chấn nắm chặt cổ tay đối phương, chất vấn: “Anh là ai?”
“Tôi là bác sĩ trực ban đêm nay, bây giờ cần cho tiêm thuốc cho ông ta.”
Giọng nói của “bác sĩ” có phần khàn khàn, từ trong cổ họng của anh ta vang lên.
Dương Chấn lắc đầu: “Ở đây, tôi cũng chưa bao giờ từng thấy bác sĩ nào như anh.”
Vốn là Dương Chấn chuẩn bị làm Chu Kim Hảo hoàn toàn lộ tẩy, nhưng thật không ngờ, ngay lúc mấu chốt, lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Người đàn ông mặt áo khoác trắng này, căn bản không phải là bác sĩ, mà là, sát thủ!
Sát thủ biết là lộ rồi, không chút do dự, đá về phía bụng Dương Chấn một cái.
“Bốp!”
Chỉ là đối phương còn chưa đụng vào người Dương Chấn, tự mình đã bị Dương Chấn đánh một quyền lên mặt, cả người cũng bay ra ngoài.
“Vèo!”
Thân hình Dương Chấn lóe lên, lập tức xông ra ngoài.
Mà lúc này, sát thủ chịu một cước vừa rồi của Dương Chấn, đánh bay lên tường.
“Bốp!”
Dương Chấn nắm lấy cổ anh ta, cánh tay dùng sức một chút, một giây sau, trong sự khiếp sợ của Chu Kim Hảo, sát thủ bị Dương Chấn một tay nhấc lên.
Tứ chi của sát thủ, cũng không ngừng giãy dụa, nhưng căn bản không có cách nào giãy ra.
Không kiên trì được bao lâu, sát thủ cũng sắp hít thở không thông rồi, Dương Chấn đột nhiên buông tay.
“Bùm!”
Cơ thể của sát thủ, lập tức xụi lơ trên mặt đất, hô hấp từng hơi.
Dương Chấn một cước dẫm lên ngục của anh ta, vẻ mặt lạnh như băng hỏi: “Nói, là ai phái anh đến?”
Khẩu tra trên mặt sát thủ đã rơi xuống, lộ ra gương mặt trung niên.
Lúc này sắc mặt sát thủ vô cùng tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu rốt cuộc là ai? Ở Giang Châu, lại chưa từng nghe đến một cao thủ trẻ tuổi như cậu.”
“Rắc!”
Dương Chấn dẫm một cước lên đùi anh ta, một tiếng xương gãy thanh thúy vang lên.
“Ừm ưm ~”
Sát thủ còn chưa phát ra tiếng kêu, Dương Chấn đã nhét một tấm khăn lau vào trong miệng sát thủ.
Chu Kim Hảo tận mắt nhìn thấy tất cả, đã sớm sợ đến choáng váng, tránh ở trong góc, toàn thân lạnh run.
Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy, một mặt khủng bố như vậy của Dương Chấn.
Một cước đạp gãy chân người, tiếng xương cốt đứt gãy, giống như là ma âm, không ngừng vòng vèo bên tai bà ta.
Dương Chấn cũng không quan tâm Chu Kim Hảo, vô cùng lạnh lùng nói: “Nếu như anh dám phát ra chút âm thanh nào, vậy thì chết đi!”
Nói xong, anh lấy khăn lau từ trong miệng sát thủ ra.
Sát thủ cố nén đau đớn từ xương đùi gãy đứt, không để mình phát ra chút âm thanh nào, cơ thể không ngừng run lên.
Anh ta biết, người thanh niên trước mắt này, thực lực vô cùng khủng bố, căn bản không phải là anh ta có thể đối phó được.
Đối phương giết chết anh ta đơn giản như là nghiền chết một con kiến.
“Cho anh một cơ hội sống sót cuối cùng, nói cho tôi biết, là ai phái anh đến giết bố vợ tôi?”
Giọng nói Dương Chấn lạnh như băng, cả căn phòng, giống như là biến thành hầm băng vậy.
“Là Hồng Gia, phái tôi đến, chỉ nói với tôi, giết một người sống thực vật, cũng không có tin tức gì khác.”
Sát thủ không dám giấu diếm, nói toàn bộ những gì mình biết ra.
“Hồng Gia là ai?” Dương Chấn lại hỏi.
“Ông ta tên là Hồng Nham, lão đại quản lý chỗ ăn chơi của Châu Thành.” Sát thủ gọn gàng đáp lại.
Ánh mắt Dương Chấn lóe lên, Châu Thành sao?
Anh đột nhiên nhớ đến một người, mặc dù không có chứng cứ, nhưng trên cơ bản có thể xác định, chuyện này có liên quan đến cô ta.
“Bịch!”
Dương Chấn đá một cước vào đầu sát thủ, sát thủ lập tức hôn mê.
“Ngài Dương!”
Rất nhanh, hai người cao to khôi ngô đi vào phòng bệnh, khi bọn họ nhìn thấy sát thủ trong phòng bệnh thì hai người đều vô cùng kinh ngạc.
Hai người này, là nhà họ Quan sắp xếp ở bệnh viện, ngoại trừ âm thầm bảo vệ Tần Đại Quang, còn phụ trách trợ giúp Dương Chấn.
“Dẫn người đi, xử lý sạch sẽ!” Dương Chấn lạnh lùng nói ra.
“Vâng, Ngài Dương!”
Hai gã cao to vội vàng nói, sau đó mang tên sát thủ kia đi, ra khỏi phòng bệnh.
Từ khi sát thủ xuất hiện, muốn giết Tần Đại Quang, rồi bị Dương Chấn giải quyết, cả quá trình, chỉ trong vòng năm phút đồng hồ ngắn ngủi.
Nhưng mà Chu Kim Hảo lại tận mắt chứng kiến hết mọi thứ, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
Vừa rồi Dương Chấn dặn dò hai gã cao to kia, bảo bọn họ dẫn người đi, xử lý sạch sẽ, là có ý gì?
Là muốn giết anh ta sao?
Trong lòng Chu Kim Hảo vô cùng sợ hãi.
Bà đột nhiên cảm thấy may mắn, vừa rồi tên sát thủ này xuất hiện, nếu không, kết cục của tên sát thủ kia, có phải là kết quả của mình.
“Cậu…cậu muốn gì?’
Thấy Dương Chấn đột nhiên nhìn mình, cả người Chu Kim Hảo run lên một cái, thiếu chút nữa són ra quần.
Bà ta đột nhiên có cảm giác, ánh mắt Dương Chấn nhìn bà ta, giống như là nhìn một người chết.
Dương Chấn cũng không trả lời vấn đề của Chu Kim Hảo, đi đến bên cạnh Tần Nhã, kiểm tra xong, thấy cô chỉ là ngủ rất sâu, có thể là quá mệt mỏi, mới an tâm.
Anh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, đối phương nhanh chóng bắt máy: “Ngài Dương!”
“Tra cho tôi một việc, Châu Thành có một người tên là Hồng Nham, ông ta phái người đến Giang Châu, giết bố vợ tôi, hỏi ông ta, là ai, muốn giết bố vợ tôi?” Dương Chấn nói.
“Dạ!”
Sau khi cúp điện thoại, Dương Chấn cũng không có ý rời đi, ngồi trên ghế salon một bên, cũng không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.
Mà Chu Kim Hảo, trải qua chuyện vừa rồi, nào còn chút buồn ngủ nào?
Bây giờ, bà ta chỉ muốn rời đi, nhưng lại không dám.
“Keng! Keng! Keng!”
Ngón tay của Dương Chấn, không ngừng gõ vào cái bàn bên cạnh, phát ra một loạt tiếng động thanh thúy và có quy luật.
Lúc này đã là rạng sáng hai giờ rưỡi rồi, phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng Dương Chấn gõ bàn.
Một tiếng gõ xuống, giống như đập vào trong lòng Chu Kim Hảo.
Rất nhanh, điện thoại của Dương Chấn vang lên, anh lạnh lùng quét mắt nhìn Chu Kim Hảo, sau đó ấn mở loa ngoài.
“Ngài Dương, Hồng Nham đã khai, là Đặng Dương nhà họ Đặng, cho ông ta mười lăm tỷ, để ông ta giết bố vợ ngài!”
Giọng nói Trần Hưng Hải truyền đến.
Mà cái tên Đặng Dương trong miệng ông ta, làm Chu Kim Hảo như bị sét đánh, trái tim bùm bụp nhảy lên.
Bà ta đương nhiên biết, Đặng Dương sao lại tìm người đến giết Tần Đại Quang, nhất định là vì Đặng Mỹ Linh.