CHƯƠNG 592: VẪN KHÔNG BÁN
Dương Chấn bình chân như vại, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Tào Huy, rồi bắt đầu thu dọn chip trên bài.
Số chip này là 38700 tỉ, khiến nhà họ Tào tổn thất nhiều đến vậy, đây chỉ là một lời cảnh cáo, nếu nhà họ Tào thật sự muốn gây khó dễ với anh, vậy anh cũng đành phải theo đến cùng thôi.
“Nào, theo tôi đổi số chip này nào.”
Dương Chấn thu dọn chip xong mới ngẩng đầu nhìn nhân viên đứng bên cạnh, trước đó chính là người này đổi chip cho anh.
Nghe lời Dương Chấn nói, người của club Hoàng Kim ai nấy cũng nở nụ cười khinh bỉ.
“Dương Chấn, không phải cậu cho rằng, số tiền này, cậu thật sự có thể đem ra khỏi đây đấy chứ?” Tào Huy cười chế giễu hỏi.
“Đây vốn là tiền tôi thắng được, tại sao không thể đem đi?” Dương Chấn hỏi.
Tào Huy bất lực lắc đầu, nhìn Dương Chấn giống như nhìn một kẻ ngốc nói: “Được thôi! Nếu cậu muốn đem số tiền này đi, vậy tôi cho cậu là được rồi, nhưng trước khi lấy số tiền này, có phải chúng ta nên nói chuyện trước về việc bồi thường mà đêm qua cậu động tay với tôi nhỉ?”
“Anh không nói, suýt chút nữa là tôi quên mất có chuyện này đấy.”
Dương Chấn tỏ vẻ như mới bừng tỉnh, nghiêm túc nói: “Chỗ này tổng cộng có 38700 tỉ, tính cả phí tổn thất do tối qua anh có ý đồ ra tay với tôi, khiến tinh thần tôi bị hoảng sợ, anh đưa thẳng tôi 39.
tỉ là được.”
“Nói ra thì, tôi chỉ tính anh 300 tỉ phí tổn thất tinh thần, chắc không quá đáng chứ?”
Dương Chấn híp mắt cười.
Cho đến giờ phút này, Tào Huy mới ý thức được, Dương Chấn đang trêu đùa mình, anh ta lập tức thẹn quá hóa giận: “Dương Chấn, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn dám huênh hoang như vậy.”
Dương Chấn chậm rãi đứng dậy, trong ánh mắt toàn là vẻ trêu đùa, anh nhìn Tào Huy hỏi: “Tốt nhất là anh nên nghĩ kĩ rồi hãy quyết định sẽ làm thế nào, bây giờ phí tổn thất tinh thần là ba trăm tỉ, nếu anh còn muốn cho tôi thêm một ít tiền tiêu vặt, tôi cũng không khách khí đâu.”
Ban nãy thái độ của Tào Huy còn huênh hoang, lúc này đột nhiên lại có chút lo lắng.
Anh ta tiếp xúc với Dương Chấn không nhiều, tính ra thì, hôm nay mới là lần thứ ba gặp nhau.
Lần đầu tiên lúc gặp nhau ở ngoại ô phía Nam, Dương Chấn đứng trước mặt anh ta, đánh người của anh ta.
Lần thứ hai là ở sàn quyền anh ngầm của club Hoàng Kim, Dương Chấn đánh ngất anh ta trước mặt mọi người.
Đây là lần thứ ba, mỗi một lần Dương Chấn đều mang đến cho anh ta sự thương hại rất lớn, cho dù lần này có cường giả đỉnh cao của gia tộc bảo vệ, anh ta vẫn có chút lo lắng.
Sau lần đầu tiên gặp Dương Chấn, anh ta đã bắt đầu điều tra Dương Chấn, chỉ là điều tra lâu đến như vậy nhưng lại hoàn toàn không điều tra được bất cứ tin tức gì liên quan đến bối cảnh Dương Chấn ghê gớm đến mức nào.
Nhất là năm năm Dương Chấn biến mất kia, rốt cuộc đã đi đến nơi nào, đến cả mối quan hệ của nhà họ Tào cũng không thể điều tra được.
Giờ đây, Dương Chấn rất nhẹ nhàng lấy ra 6300 tỉ chơi bài, hơn nữa 3.
0 tỉ mà anh yêu cầu đổi còn không thể đổi được.
Một người thanh niên có thể dễ dàng lấy ra 3.
0 tỉ, nào có thể là người bình thường?
Cho dù là có thân phận chi chính nhà họ Tào như anh ta, số tiền mặt mà anh ta có thể kiểm soát được của gia tộc cũng chỉ là 30 nghìn tỉ.
“Dương Chấn, rốt cuộc cậu là ai?”
Cuối cùng Tào Huy vẫn hỏi ra nghi hoặc này.
“Tôi?”
Dương Chấn cười: “Tôi là ai, đối với cậu ấm nhà họ Tào như anh mà nói, chắc là dễ điều tra lắm nhỉ? Chỉ là một đứa con bị bỏ rơi của gia tộc Vũ Văn mà thôi, đương nhiên, cũng có thể coi tôi là một tên đi ở rể của một gia tộc nhỏ nào đó đến từ một thành phố nhỏ nào đó!”
“Cậu lừa trẻ nhỏ à?”
Tào Huy cắn răng nói: “Một người trẻ tuổi có thể tùy ý lấy ra hàng chục nghìn tỉ, cho dù có là bất cứ gia chủ nào của Yên Đô Bát Môn, trong một thời gian ngắn cũng không thể lấy ra được đâu nhỉ?”
“Trong một lần mà cậu có thể lưu động được một khoản tiền lớn đến vậy, chắc chắn là có thân phận khác!”
Tào Huy vô cùng chắc chắn nói.
Không hổ là người đứng sau Vương tộc, quả nhiên không đơn giản.
Dương Chấn cười nhạt, trêu chọc nói: “Nếu anh đã không tin, vậy tôi cũng hết cách, đương nhiên, nếu anh nhất quyết muốn cho rằng tôi là cậu ấm đến từ gia tộc lớ nào đó, vậy cứ coi là vậy đi!”
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Chấn đột nhiên reo lên.
Sau khi Dương Chấn nghe máy, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Chủ tịch, giáo sư Đỗ đã không sao rồi, bác sĩ nói bị thương không nặng, sở dĩ hôn mê đến mức cấp cứu là do bị thương ngoài da rồi kích thích đến tim, bệnh tim tái phát nên mới phải cấp cứu.”
“Được, tôi biết rồi!”
Cuối cùng Dương Chấn cũng thở phào một hơi.
Anh đơn thân độc mã đến club Hoàng Kim, vốn là muốn trả thù cho giáo sư Đỗ, vốn còn tưởng rằng giáo sư Đỗ bị thương quá nặng nên mới phải cấp cứu.
Hóa ra vết thương ngoài da không nặng, là bệnh tim vốn có của bà tái phát nên mới phải cấp cứu.
Vậy thì, giữa anh và Tào Huy cũng không đến mức dây dưa đến chết với nhau đâu nhỉ?
“Mấy người còn đánh nữa không? Tôi rất bận, không đánh thì đi trước một bước đây!”
Dương Chấn nhàn nhạt nói.
“Dương Chấn, giữa cậu và tôi vẫn chưa đến mức cậu chết tôi sống, ân oán lớn nhất cũng chỉ là tối qua cậu ra tay với tôi trước mặt mọi người, còn đánh ngất tôi.”
Tào Huy cắn răng nói: “Chỉ cần cậu xin lỗi tôi, hơn nữa giao miếng đất ở ngoại ô phía Nam ra, giữa chúng ta xem như chấm hết, thế nào?”
Dương Chấn nhìn Tào Huy với vẻ mặt kì lạ: “Miếng đất đó đối với anh mà nói quan trọng đến thế sao?”
Tào Huy gật đầu, thành thật nói: “Nhìn ra khắp Yên Đô, bất kể là vị trí địa lí hay là diện tích đều phù hợp với yêu cầu của nhà họ Tào, miếng đất đó, nhà họ Tào buộc phải có được!”
“Đương nhiên, tôi cũng không để cậu phải chịu thiệt, cậu mua với giá 21 nghìn tỉ, tôi trả cậu 30 nghìn tỉ, cậu nhường miếng đất đó cho tôi.”
“Cậu phải hiểu rõ, nhà họ Tào là một trong bốn Vương tộc lớn, đắc tội với Vương tộc đối với cậu mà nói không phải chuyện gì tốt đẹp đâu.”
“Ngược lại, nếu cậu bằng lòng nhường miếng đất đó cho nhà họ Tào, cậu sẽ có thêm một người bạn ở Vương tộc, cậu có thể tung hoành ngang dọc ở cả cái đất Cửu Châu này!
Lúc này Dương Chấn mới hiểu ra, nhà họ Tào thật sự nhìn trúng miếng đất đó, nếu không Tào Huy cũng không bỏ ra thêm chín nghìn tỉ để mua lại miếng đất đó.
Nếu không phải muốn xây dựng Cửu Châu Thành, Dương Chấn có lẽ sẽ suy nghĩ, chuyển tay miếng đất để kiếm chín nghìn tỉ.
“Miếng đất này với tôi mà nói cũng có tác dụng rất lớn, không bán!” Thái độ của Dương Chấn rất kiên quyết.
“Cậu…”
Tào Huy tức giận, muốn bùng nổ, nhưng nghĩ đến miếng đất đó vẫn còn trong tay Dương Chấn, đành phải đè nén cơn giận xuống.
“Ba mươi ba nghìn tỉ! Bán cho tôi!” Tào Huy nghiến răng nói.
Gia tộc chỉ đưa cho anh ta ba mươi nghìn tỉ, còn về việc thêm ba nghìn tỉ, là anh ta tự bỏ tiền túi.
Nếu như có thể lấy được miếng đất đó, sau này anh ta còn đầy cơ hội để lấy lại những thứ mà mình đã hi sinh.
“Không bán!”
Dương Chấn vẫn lắc đầu: “Cho dù có đưa tôi ba trăm nghìn tỉ, tôi cũng không bán!”
Cửu Châu Thành một khi được xây dựng, dựa theo đánh giá của nhóm chuyên gia tập đoàn Nhạn Chấn, giá trị của miếng đất đó tương lai ít nhất là hàng trăm nghìn tỉ.
Còn không bao gồm lợi ích khủng lồ sau khi xây dựng xong Cửu Châu Thành.
Một miếng đất phong thủy quý giá để kiếm tiền như vậy, sao Dương Chấn có thể nhường đi được?
“Dương Chấn, cậu đừng quá đáng!”
Tào Huy không thể khống chế nổi cảm xúc của mình nữa, gầm lên: “Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu cậu còn muốn từ chối thì tự gánh lấy trách nhiệm!”
Anh ta vừa dứt lời, mấy cường giả áo đen phía sau anh ta cũng đồng loại bước lên, bao vây Dương Chấn lại.