CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 607: CẢM THẤY THẾ NÀO?

“Xảy ra chuyện gì?”

Trần Anh Hào cảm thấy sợ hãi, tiếng va đập kia giống như đã xảy ra tai nạn xe cộ vậy.

“Tổng Giám đốc Trần, không ổn, người nhà họ Thái đến.”

Đúng lúc này một người đàn ông trung niên mặc tây trang sợ xanh mặt chạy vào phòng Tổng thống, lớn tiếng nói: “Người nhà họ Thái mang rất nhiều người đến, bọn họ dùng một chiếc xe tải đâm vào cửa chính.”

Nghe vậy sắc mặt Trần Anh Hào càng tái hơn, thực lực nhà họ Thái ngang bằng với tám nhà hào môn ở Yên Đô, gần nửa địa điểm ăn chơi ở Yên Đô đều do nhà họ Thái phụ trách.

Ngay cả Yến Đô Bát Môn cũng không muốn trở mặt với bọn họ, đến nhà hàng nhà họ Trần chắc chắn là không muốn bỏ qua cho họ.

“Xong rồi! Tất cả xong rồi!”

Trần Anh Hào cảm thấy toàn thân không còn sức, mặt mũi hoảng loạn nói.

“Vội cái gì?” Dương Chấn nhíu mày.

Nghe Dương Chấn nói, Trần Anh Hào mới như người trong mộng tỉnh lại, dù cho trời có sập thì không phải còn có Dương Chấn sao?

Dương Chấn không hài lòng, Trần Anh Hào bỗng nhiên cực kỳ hối hận, thật vất vả mới nói được mấy câu với Dương Chấn mà anh ta mới gặp chuyện đã hốt hoảng như vậy.

“Yên tâm đi, nhà họ Thái khiến nhà họ Trần tổn thất bao nhiêu thì bọn họ sẽ phải đền lại gấp trăm lần.”

Dương Chấn dứt lời quay người đi ra bên ngoài.

Nhìn bóng lưng rời đi của Dương Chấn, Trần Anh Hào cảm thấy máu toàn thân mình sôi sùng sục, nhất là nhớ đến cảnh Dương Chấn một thân một mình xông vào nhà họ Trần, đến nay anh ta cũng không thể quên được.

“Anh Dương, xảy ra chuyện gì vậy?”

Bàng Thúy Diễm cũng nghe thấy tiếng động nên đuổi theo hỏi.

Dương Chấn nói: “Cô và A Mỹ vào trong đi, tôi với Anh Hào đi xử lí ít chuyện, xong việc sẽ đưa cô về nhà.”

“Có thật là nhà họ Thái đến không?” Bàng Thúy Diễm lo lắng hỏi.

Dương Chấn biết không thể lừa được Bàng Thúy Diễm nên cũng không giấu diếm, gật đầu nói: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, không có việc gì đâu.”

“Anh chú ý an toàn!” Bàng Thúy Diễm dặn dò một câu rồi quay người đi vào bên trong với A Mỹ.

Dương Chấn cười cười, thoải mái đi xuống đại sảnh tầng một.

Lúc anh và Trần Anh Hào đến nơi thì trong đại sảnh đã có mười mấy người mặc quần áo nhân viên của nhà hàng nhà họ Trần đứng ở đó.

Mà cánh cửa thủy tinh của nhà hàng nhà họ Trần đã bị một chiếc xe tải đâm vỡ.

Khắp nơi đều là những người đàn ông cao to lực lưỡng, đếm sơ qua cũng phải đến trăm người.

Đứng trước những người này có một cáng cứu thương, trên cáng có một người trẻ tuổi bó thạch cao toàn thân, đó chính là Thái Văn mới bị phế sạch tứ chi.

“Đập cho tao! Tao muốn nhà hàng nhà họ Trần hoàn toàn biến mất!”

Một người đàn ông trung niên vung tay lên, một trăm người kia đều vào thế chuẩn bị hành động.

“Tôi xem ai dám?”

Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên, chính là Dương Chấn.

Trần Anh Hào đi sát phía sau anh, lúc anh ta nhìn thấy một sảnh toàn người của nhà họ Thái thì toàn thân nhũn ra, nếu không phải Dương Chấn ở trước mặt anh ta thì chỉ sợ anh ta đã ngồi sập xuống đất.

“Ba, chính là thằng nhóc kia, cho người đánh gãy tứ chi của anh ta đi!”

Bên cạnh người đàn ông trung niên là một người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi bầm dập, chỉ về phía Dương Chấn nói.

Người nói chính là kẻ cầm đầu chuyện đêm nay, Thái Quang.

“Ba, đừng cho anh ta chết một cách dễ dàng như vậy, con muốn anh ta chết nhưng không phải hiện tại, con muốn tra tấn, nghiền nát mỗi một khúc xương của anh ta, để anh ta sống không bằng chết.”

Thái Văn nằm trên cáng cứu thương nghiến răng nghiến lợi nói, hận ý đối với Dương Chấn đã đạt đến đỉnh điểm.

“Nhãi con, lá gan mày cũng lớn đấy, ngay cả đứa con trai triển vọng nhất của Thái Hữu Vi tao mà mày cũng dám phế, mày mẹ nó chán sống rồi sao?”

Thái Hữu Vi gầm lên, chỉ tay vào Dương Chấn: “Bây giờ mày quỳ xuống bò qua đây, đến lúc đó tao sẽ cho mày chết toàn thân nguyên vẹn.”

Dương Chấn không biến sắc nói: “Ông đừng có không biết phân biệt tốt xấu mang nhiều người đến đối phó với tôi như vậy, hình như không công bằng lắm?”

“Mày phế con trai tao con muốn nói đạo lý ở đây? Ông đây nói cho mày biết, tại Yên Đô, nắm đấm ai to hơn người đó chính là đạo lý!” Thái Hữu Vi tức giận.

Dương Chấn gật đầu: “Câu này của ông không sai, nắm đấm ai lớn người đó là đạo lý, đã như vậy thì bồi thường 3000 tỷ rồi mang người cút đi! Sau đó rời khỏi Yên Đô!”

Dương Chấn nói câu xong mọi người đều ngây người.

“Ha ha ha…”

Một lúc sau Thái Hữu Vi mới phản ứng kịp, cười to: “Nhãi con, ý của mày là, quả đấm của mày lớn hơn của tao?”

Dương Chấn nghiêm túc gật đầu: “Lớn hơn của ông, ông muốn thử một chút không?”

“Được, vậy thử đi!” Trên mặt Thái Hữu Vi lộ ra nụ cười khát máu.

Dương Chấn dùng ánh mắt nhìn một người ngu ngốc nhìn Thái Hữu Vi, đột nhiên quay sang hỏi Trần Anh Hào: “Còn nhớ những lời tôi vừa nói không? Để nhà họ Trần vào Yên Đô, vậy thì thay thế nhà họ Thái đi, cậu thấy thế nào?”

Trần Anh Hào sợ ngây người, sắc mặt trắng bệch, nhiều người nhà họ Thái ở đây như vậy Dương Chấn còn hỏi anh ta như thế, đây không phải là muốn chết sao?

“Ngài Dương, nếu như có thể thì không còn gì tốt hơn.”

Mặc dù Trần Anh Hào lo sợ nhưng cũng hiểu rằng Dương Chấn đang thử mình, bây giờ anh ta đâm lao thì phải theo lao, cũng không thể để Dương Chấn ở đây rồi bỏ chạy được.

Đã không còn đường lui thì chỉ có thể tin tưởng Dương Chấn.

Người nhà họ Thái nghe câu này của Dương Chấn thì càng cười to hơn.

“Nhãi con, đột nhiên tao cảm thấy nếu như cứ giết mày như vậy thì thật đáng tiếc, mày rất hợp đóng vai thằng hề mua vui cho mọi người.”

Thái Hữu Vi cười lớn nói: “Chi bằng mày đến nhà họ Thái đi, sau này chuyên môn đóng vai hề mua vui cho bọn tao, thế nào?

Ha ha ha…”

Dương Chấn cũng không nhiều lời, lấy điện thoại ra gọi: “Trong vòng mười phút mang một nghìn người đến nhà hàng nhà họ Trần!”

Dứt lời anh cúp điện thoại.

“Ha ha ha… tao cười chết mất, còn một nghìn người, mày mẹ nó không khoác lác sẽ chết à? Mày cho rằng mày là ai? Coi như có là đứng đầu Yến Đô Bát Môn thì trong mười phút có thể gọi một nghìn người đến đây sao?”

Vẻ mặt Thái Hữu Vi trào phúng, cười lớn: “Nếu mày đã muốn gọi người thì tao sẽ cho mày thêm mười phút, ngược lại tao mới nhìn xem người của mày có thể đến được mấy người.”

“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không khiến ông thất vọng.”

Dương Chấn nở một nụ cười quỷ dị.

Thái Hữu Vi vốn còn tràn đầy tự tin nhưng không hiểu sao nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Dương Chấn, trong lòng ông ta hơi bối rối.

Nhưng nghĩ đến địa vị hiện tại của nhà họ Thái, ông ta lại thả lỏng.

Thực lực của nhà họ Thái mặc dù không theo kịp bất kì một nhà nào trong Yên Đô Bát Môn nhưng cũng không kém, bất kì một hào môn nào trong Yên Đô Bát Môn cũng không dám tùy tiện giao chiến với nhà họ Thái.

Nhà họ Thái chỉ còn thiếu một trận chiến, một khi chiến thắng sẽ thuận thế tiến vào Yên Đô Bát Môn.

Đã như vậy thì một người trẻ tuổi có thể gây nên sóng gió gì chứ?

“Nhãi ranh, mười phút qua rồi, sao người của mày còn chưa đến?”

Nháy mắt đã qua mười phút, Thái Hữu Vi cười lạnh hỏi.

Nhưng ông ta vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng động, qua cửa kính của đại sảnh có thể thấy được mấy chục chiếc xe tải lớn dừng trước cửa nhà hàng nhà họ Trần.

Sau đó từng người một liên tiếp nhảy xuống từ trong xe, bằng mắt thường có thể thấy bên ngoài đông nghịt.

Ngay sau đó mấy trăm người tràn vào đại sảnh, còn mấy trăm người ở bên ngoài không vào.

“Anh Chấn, em không đến muộn chứ?”

Một người vừa nói vừa cười đi đến trước mặt Dương Chấn.

Dương Chấn cười lắc đầu: “Đương nhiên không muộn!”

Thái Hữu Vi vừa rồi vẫn còn đắc ý giờ phút này mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Chỉ trong mười phút mà Dương Chấn lại có thể gọi hơn nghìn người đến đây, hơn nữa ai cũng cao to lực lưỡng, rõ ràng không phải người bình thường.

“Ông cảm thấy một nghìn người này của tôi như thế nào?” Dương Chấn cười híp mắt nhìn Thái Hữu Vi hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc