CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Nghe thấy lời của Dương Chấn, cả người Tần Nhã run lên, Tần Đại Quang và Chu Kim Hảo mặt mày vô cùng ngạc nhiên và bất ngờ.

Cơ thể Tần Nhã run rẩy đứng dậy, cô cắn chặt cánh môi đỏ, lớp trang điểm trên mặt sớm đã trôi hết, nhưng vẫn khó che đi gương mặt khuynh thành của cô.

Bốp!

“Ly hôn?”

Cô tát một cái vào mặt Dương Chấn, tức giận nói: “Anh xem tôi là cái gì hả?”

“Tôi thừa nhận, chuyện 5 năm trước, anh cũng là người bị hại, không muốn kết hôn cùng với tôi, có thể từ chối, tại sao đã kết hôn rồi, anh lại muốn ly hôn?”

“Sau khi anh đi, tôi đã chịu bao nhiêu lời đồn ác ý, đã chịu bao nhiêu tủi nhục, anh có biết không? Con gái ở nhà trẻ bị bạn bè bắt nạt, mắng nó là con hoang không có ba, anh có biết không?”

“Con gái cầm tấm ảnh duy nhất trong giấy đăng ký kết hôn của chúng ta, vô số lần hỏi tôi ba khi nào trở về, anh biết trong lòng tôi khó chịu cỡ nào không?”

“Tôi không dễ gì đợi đến khi chồng trở về, con gái không dễ gì đợi đến lúc ba nó trở về, anh lại nói với tôi, muốn ly hôn?”

“Anh nói cho tôi biết anh thấy xứng với tôi không? Thấy xứng với con gái hay không?”

Tần Nhã cuối cùng hoàn toàn bùng phát, lớn tiếng khóc, giống như muốn phát tiết tất cả mọi thứ phải chịu trong năm năm qua.

Mỗi câu chất vấn của cô, trái tim của Dương Chấn lại đau đớn thêm một phần, đợi đến khi Tần Nhã bật khóc, người anh hùng chinh chiến sa trường, cho dù trên người có chịu vô số vết thương, cũng chưa từng kêu đau một tiếng, nhưng lúc này lại rơi nước mắt.

Dương Chấn bước lên trước một bước, bỗng ôm Tần Nhã vào lòng.

“Buông tôi ra! Cút cho tôi! Hoàn toàn biến khỏi cuộc sống của tôi, anh không phải muốn ly hôn với tôi hay sao? Ngày mai chúng ta đến ủy ban nhân dân.” Tần Nhã vừa giãy giụa vừa khóc, dùng sức đánh vào ngực Dương Chấn.

Cánh tay của Dương Chấn giống như gọng kìm, để mặc cô phát tiết, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Xin lỗi, cả đời này, tôi đều sẽ không rời xa em và con nữa!” . ngôn tình hay

Thấy cảm xúc của Tần Nhã ổn định lại, Chu Kim Hảo bỗng trở nên khẩn trương, vội vàng bước tới, cưỡng ép tách hai người ra, tức giận nói: “Nhã bảo cậu cút, còn ở đây làm cái gì? Cút cho tôi!”

“Bịch” một tiếng, Dương Chấn cưỡng chế đẩy ra ngoài.

Tuy bị đuổi ra ngoài, Dương Chấn lại rất vui mừng, bởi vì Tần Nhã không muốn ly hôn.

Mặc kệ cô vì danh tiếng, hay vì con gái, đối với Dương Chấn mà nói, không ly hôn chính là kết quả tốt nhất.

Sau khi rời khỏi nhà họ Tần, Dương Chấn trực tiếp đến công ty con ở Giang Châu của tập đoàn Nhạn Chấn.

Trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Chấn ở Yến Đô, là mẹ của Dương Chấn – Dương Tuyết Nhạn gây dựng trước khi quen biết ba của Dương Chấn, chuyện sau này bọn họ ở bên nhau bại lộ, gia tộc Vũ Văn bèn cưỡng đoạt.

Gia tộc Vũ Văn sau khi biết địa vị của Dương Chấn ở Bắc Cảnh, mới giao trả tập đoàn Nhạn Chấn cho Dương Chấn.

Đứng ở dưới tòa cao ốc của tập đoàn Nhạn Chấn, vẻ mặt Dương Chấn cảm khái, chỉ là vừa nghĩ đến mẹ trước đây đã chịu những sỉ nhục và tổn thương, trong lòng xuất hiện một cơn giận.

“Tóm lại sẽ có một ngày, tôi sẽ đích thân đến gia tộc Vũ Văn một chuyến.” Sự tức giận trong mắt Dương Chấn dần dần tắt.

Lúc này, một chiếc Maserati màu trắng đỗ ở bãi đỗ xe của tập đoàn Nhạn Chấn, một cô gái mặc chỉnh tề từ trong xe bước ra.

Cô gái này chính là cô em vợ rẻ tiền của Dương Chấn – Tần Yên, chiếc xe sang đó, vào mấy tiếng trước là một trong những sính lễ nhà họ Tần vừa nhận được, bây giờ đã không nhịn được mà lái ra ngoài, cũng không sợ gây ra chuyện cười.

“Yên, thật ngưỡng mộ cậu mà! Vậy mà được cậu chủ của nhà họ Tô nhìn trúng, còn tặng sinh lễ đắt giá như thế, đợi khi cậu gả vào hào môn, tuyệt đối đừng quên người bạn thân là tớ nha!” Một cô gái mặc đồng phục của tập đoàn Nhạn Chấn, nụ cười nịnh nọt đi về phía Tần Yên.

Tần Yên rất nhiệt tình khoác tay cô gái đó, cười hi hi nói: “Quên ai cũng không thể quên cậu, ngược lại tớ bây giờ còn cần cậu giúp đỡ.”

“Yên cứ việc yên tâm, Tôn Điềm tớ xuất mã, chuyện của cậu tuyệt đối sẽ không có vấn đề, tớ tốt xấu cũng là chủ quản nắm ‘quyền sinh sát’ của bộ phận nhân sự, nếu không phải công ty quy định phải chuẩn bị hồ sơ đầy đủ thì tớ trực tiếp cho cậu vào làm thủ tục nhận chức luôn rồi, có điều không sao, lát nữa đi làm thủ tục là được.”

“Vậy thì cảm ơn chủ quản Tôn nhiều rồi!”

“Cậu còn khách khí với tớ?”



Hai người nói nói cười cười, dáng vẻ rất thân thiết.

“Dương Chấn!”

Vừa đi vào cửa công ty thì nhìn thấy Dương Chấn, Tần Yên mặt mày có hơi ngạc nhiên, không đợi Dương Chấn mở miệng, sắc mặt của cô ta đã trở nên rất âm trầm, nạt: “Cái tên biến thái cuồng theo dõi này, bị mẹ tôi đuổi ra ngoài, lại muốn đến làm phiền tôi? Nói cho anh biết, cho dù anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không giúp anh đâu.”

Lông mày của Dương Chấn hơi nhíu lại, cười lạnh một tiếng: “Đi theo cô? Cô không phải mắc chứng hoang tưởng chứ?”

Tần Yên bỗng nghẹn lời, một lúc cũng không nói ra lời, nhưng rất nhanh, cô ta nghĩ đến điều gì đó, ngửa mặt cười một tiếng: “Anh chắc đến ứng tuyển phải không”

Dương Chấn không nói gì, không thèm để tâm, cất bước muốn đi vào công ty.

Anh vừa cử động, Tần Yên lập tức cản ở trước mặt anh, mặt mày coi thường: “Dương Chấn, tôi khuyên anh đừng phí công vô ích, anh biết tập đoàn Nhạn Chấn đại biểu cho cái gì không? Đây chính là sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Vũ Văn, tuy công ty con ở Giang Châu vừa mới thành lập, nhưng cũng không phải hạng xoàng, rác rưởi nào cũng có thể vào.”

“Yên, người này là?” Tôn Điềm nghi hoặc hỏi.

Tần Yên mặt mày khinh thường liếc nhìn Dương Chấn, nói với Tôn Điềm: “Anh ta chính là tên phế vật 5 năm trước đã lừa chị tớ, ôm tiền trốn mất 5 năm, chắc là tiêu hết tiền rồi, vậy mà còn muốn bám lấy chị tớ, nhà tớ sao có thể chứa anh ta chứ? Ồ không, vừa bị đuổi ra ngoài rồi.”

Tôn Điềm thấy ngạc nhiên, buột miệng nói: “Thì ra anh ta chính là tên cặn bã vấy bẩn chị gái của cậu sao?”

Dứt lời mới ý thức được đương sự đang ở trước mắt, vội che miệng lại, mặt mày ngại ngùng nói: “Xin lỗi!”

“Điềm Điềm, anh ta chính là phế vật, cậu nói không sai, xin lỗi làm gì chứ?” Tần Yên bộ dạng thản nhiên nói.

Tôn Điềm liếc nhìn Dương Chấn, sau đó nói: “Thật sự xin lỗi, nhân viên của công ty chúng tôi đã tuyển đủ rồi, anh vẫn là quay về đi!”

Cô gái này rõ ràng là muốn giúp Tần Yên, công ty con mới vừa thành lập, đang trong lúc thiếu nhân lực nhất, sao có thể tuyển đủ nhân viên được chứ?

Dương Chấn không để tâm đến lời của bọn họ, đừng nói là công ty con này, ngay cả tập đoàn Nhạn Chấn, hiện nay đều thuộc về anh.

Cho dù không có tập đoàn Nhạn Chấn, tài nguyên và tiền tài anh nắm giữ, cũng vượt qua gia tộc Vũ Văn.

Dương Chấn không quan tâm, cất bước muốn đi vào công ty.

Tôn Điềm bỗng trở nên khẩn trương, bước vài bước tới, cản Dương Chấn lại: “Con người anh làm sao thế hả? Tôi đã nói tập đoàn Nhạn Chấn đã không tuyển người nữa, anh thế nào còn muốn đi vào? Anh vào bước lên bước nữa, tôi gọi bảo vệ.”

“Cút!”

Dương Chấn bỗng quát một tiếng, toàn thân đều là ý lạnh, Tôn Điềm bị tiếng quát này dọa không khỏi lùi về sau vài bước.

Dương Chấn bằng lòng nhẫn nhịn tất cả, đều là vì Tần Nhã và con gái, nhưng điều đó không đại biểu ai cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ anh.

“Dương Chấn, gan của anh cũng thật lớn, vậy mà dám làm loạn ở trước cửa tập đoàn Nhạn Chấn.” Tôn Điềm sợ Dương Chấn, nhưng Tần Yên không sợ.

“Chủ quản Tôn, cô làm sao vậy?”

Một người đàn ông trung niên mặc quần áo bảo vệ đi tới, hỏi Tôn Điềm.

Tôn Điềm mặt mày lạnh lẽo, chỉ vào Dương Chấn, quát: “Đội trưởng Trương, người này muốn xông vào công ty, tôi nghi ngờ anh ta có mưu đồ bất chính, hôm nay chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn muốn đến, nếu như các ông để cho người không liên quan vào trong, đến lúc đó không chỉ đơn giản là chuyện mất đi bát cơm đâu.’

Trong lời của Tôn Điềm tràn ngập sự cảnh cáo, đội trưởng Trương bỗng giật mình, nói mấy tiếng vào bộ đàm, rất nhanh, mười mất bảo vệ trang bị đầy đủ chạy đến.

“Yên, chúng ta đi!” Tôn Điềm lạnh lùng liếc nhìn Dương Chấn.

Tần Yên mang theo dáng vẻ âm mưu thành công, cười lạnh liếc nhìn Dương Chấn: “Muốn đi làm ở tập đoàn Nhạn Chấn, cả đời này cũng đừng mơ!”

Nói rồi liền đi theo Tôn Điềm rời khỏi.

“Cậu nhóc, chỗ này không phải nơi cậu có thể làm loạn, mau chóng cút cho tôi!” Đội trưởng Trương mặt mày hung hăng.

Mắt của Dương Chấn nheo lại, lạnh lùng nói: “Mấy người ngay cả tôi là ai, đến làm gì cũng không rõ thì muốn đuổi tôi đi? Mấy người làm bảo vệ như này hả?”

Lông mày của đội trưởng Trương nhướn lên: “Chủ quản Tôn đã nói cậu mưu đồ bất chính rồi, tôi đuổi cậu đi có thể có vấn đề gì chứ?”

“Cô ta nói gì thì ông tin cái đó? Lẽ nào ông thích làm con chó của người khác như vậy sao?”

Biểu cảm trên mặt Dương Chấn đã hoàn toàn biến mất, giọng nói lại lạnh đi rất nhiều.

Lời này vừa nói ra, một nhóm bảo vệ mặt mày ngây ngốc.

“Thằng nhóc, cậu tìm chết!”

Đội trưởng Trương bỗng nổi giận, quát một tiếng: “Lên cho tôi, đánh chết tên khốn này!”

Két!

Vào lúc này, đột nhiên một chiếc Audi A8 màu đen bỗng phanh gấp, dừng ở cửa của tập đoàn Nhạn Chấn.

Một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da vội vàng bước xuống xe.

“Chào Lạc tổng!” Các bảo vệ vội vàng đứng thẳng người.

Tuy nhiên Lạc tổng lại không thèm nhìn bọn họ, mặt mày hoảng sợ, chạy đến trước mặt Dương Chấn, sau đó cúi người: “Chào chủ tịch!”

Bình luận

Truyện đang đọc