CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 519: TÌNH THẾ ĐẢO NGƯỢC

Nhìn cây súng lục đã được Vũ Văn Bân tăng thêm một viên đạn, Dương Chấn chỉ lạnh lùng cười một tiếng, giống như là đang châm chọc hành động của Vũ Văn Bân.

“Xong chưa, nếu như xong rồi, vậy thì tao tiếp tục đây” Dương Chấn cười hỏi. Trong mắt của anh, Vũ Văn Bân đã trở thành người chết. Bây giờ anh chỉ chờ Tần Yên được cứu, anh liền có thể ra tay rồi.

Tần Đại Quang không biết là mình bị treo bao lâu, vốn dĩ đã bị đánh bị thương rất nặng, lúc này đã hôn mê.

“Tiếp tục đi” Vũ Văn Bân cắn răng nói.

Dựa theo kế hoạch của anh ta, Dương Chẩn đã bị anh ta chơi chết, thật sự không nghĩ đến vận may của Dương Chấn lại tốt như vậy, nổ hai mươi phát súng mà cũng không có phát nào nổ.

“Cạch.”

“Cạch.”

Dương Chấn quay ổ quay, nổ súng, động tác liền tù tì một mạch. Trong nháy mắt lại nổ thêm mười mấy phát súng, nhưng mà không nghe thấy một tiếng súng vang.

Rốt cuộc Vũ Văn Bân cũng đã ý thức được điểm không thích hợp, xác suất tử vong một phần ba, mời mấy phát súng đều không thành công, tuyệt đối có vấn đề.

“Dừng tay lại!” Anh ta bỗng nhiên quát lớn một tiếng, cho người đến cầm cây súng trở về kiểm tra một lượt.

“Cậu Bân, khẩu súng này của anh không có bất cứ vấn đề gì.” Sau khi thủ hạ kiểm tra xong, thấp giọng nói. Sắc mặt của Vũ Văn Bân trở nên vô cùng khó coi, vốn dĩ còn tưởng là cây súng có vấn đề, nhưng mà trên thực tế không hề có vấn đề gì hết. Chẳng lẽ nói thật sự là vận may của anh lại tốt như thế?

“Mày làm như thế nào?” Vũ Văn Bân nhìn chằm chằm vào Dương Chấn cả nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Anh ta đã từng là người thừa kế của gia tộc Vũ Văn, nói rõ anh ta cũng không phải là một thằng ngu, kiến thức cũng vô cùng rộng rãi, cũng biết được thế giới này rất lớn, tồn tại một vài nhân vật có năng lực hết sức đặc biệt.

Mặc dù anh ta không muốn tin tưởng Dương Chấn là người như vậy, nhưng mà bây giờ Dương Chấn vẫn còn đang sống và đứng ở đây, không thể không khiến anh ta hoài nghi.

Nghe đồn là trong trò chơi bàn xoay kiểu nga, người nào đùa nghịch súng quen tay rồi, dựa vào cường độ ổ quay liền có thể đảm bảo được lúc mình nổ súng có thể tránh được đạn. Anh ta nghi ngờ Dương Chấn chính là người có khả năng đó.

Dương Chấn cười nhạt một tiếng: “Không phải là mày đang hoài nghi tao động tay động chân gì đó chứ?”

“Cây súng này là của mày, đạn cũng là của mày lắp vào, cho dù có vấn đề đi nữa thì cũng là do bọn mày động tay động chân”

“Đương nhiên, nếu như mày chơi không nổi thì có thể trực tiếp nổ một phát súng, cũng không cần phải phiền toái như vậy đâu” Dương Chấn bình tĩnh nói, một chút cũng không giống như là người bị ép buộc chơi trò chơi bàn xoay của nga.

Vũ Văn Bân không nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, muốn nhìn ra gì đó từ trong mắt của Dương Chẩn.

Nhưng mà để cho anh ta thất vọng đó chính là Dương Chấn trông vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn không có chút tức giận như là lúc mới đến tìm anh ta.

Anh ta bỗng nhiên có một loại dự cảm vô cùng không tốt, lúc này chuông điện thoại của Dương Chấn bỗng nhiên lại vang lên.

Tiếng vang này làm tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Chấn, mấy tên vạm vỡ đang cầm súng trong nháy mắt đều thay đổi họng súng cùng nhau ngắm vào đầu của Dương Chấn.

Nhưng mà tiếng chuông điện thoại di động chỉ vang lên mấy giây ngắn ngủi như thế liền dừng lại. Chỉ nhìn thấy khóe miệng của Dương Chấn nhẹ nhàng cong lên, nở một nụ cười trêu tức, một luồng khí tức cường đại lan tràn từ trên người anh.

Giờ phút này, Vũ Văn Bân chỉ cảm thấy cả người lạnh thấu xương, giống như là bị một con dã thú để mắt tới, tóc gáy cả người đều dựng đứng cả lên.

“Tiếp tục trò chơi cho tao” Vũ Văn Bân cố gắng giả vờ bình tĩnh, lên tiếng nói.

“Cạch”

Dương Chấn quay ổ quay, trong lúc đó họng súng đã thay đổi, trực tiếp ngắm ngay vào đầu của một tên cao to đang cầm súng chỉ vào đầu của Tần Đại Quang, đứng ở bên cạnh Tân Đại Quang.

“Đùng” Tiếng súng vang lên, cái tên cao to cứ luôn dùng súng chỉ vào đầu của Tần Đại Quang kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Cảnh tượng này đến quá mức đột ngột, không ai ngờ tới Dương Chấn cũng dám nổ súng với người của bọn họ, mấu chốt là trước đó cây súng nổ mấy chục phát súng cũng không vang lên, bây giờ vừa ngắm ngay vào người của Vũ Văn Bân thì tiếng súng lại vang lên.

Trong một cái chớp mắt tiếp theo, chuyện làm cho Vũ Văn Bân hoảng sợ hoàn toàn xảy ra. Gần như là cùng một lúc tiếng súng vang lên, bóng dáng của Dương Chẩn hóa thành một tàn ảnh xông ra ngoài.

“Bằng bằng bằng”

Vũ Văn Bân chỉ cảm thấy trước mắt của mình là một hình ảnh mơ hồ, nhìn thấy những tay súng mà mình đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời đến đây, người nào cũng đã bị đánh bay ra ngoài.

Bảy tám tay súng, thậm chí ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện, chỉ trong một cái chớp mắt, ngoại trừ Vũ Văn Bân, tất cả các tay súng đều ngã trên mặt đất.

Vũ Văn Bân hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, anh ta là người thừa kế gia tộc Vũ Văn, cường giả như thế nào anh ta chưa từng gặp cơ chứ? Nhất là những tay súng do anh ta mang đến, tất cả đều là thần sùng bách phát bách trúng, không chỉ có như thế, năng lực tác chiến đơn cũng đến trình độ đỉnh tiêm.

Nhưng mà bây giờ cường giả đỉnh tiêm làm anh ta kiêu ngạo, thậm chí có cơ hội phản ứng cũng không có liền vĩnh viễn nằm trên mặt đất lạnh lẽo của một tòa nhà bị vứt bỏ.

Sau khi Dương Chấn đã giải quyết xong mấy tay súng mới đi đến bên cạnh Tần Đại Quang, cẩn thận từng li từng tí đặt ông xuống. Kiểm tra một chút, người vẫn còn sống, chỉ là vết thương quá nặng, đã ngất xỉu.

“Bây giờ đến lượt mày!”

Xác định Tần Đại Quang không có ảnh hưởng đến mạng sống, Dương Chẩn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong ánh mắt lóe lên sát khí.

“Dương Chấn, mày đừng có quên em vợ của mày đang bị người của tao khống chế, nếu như mày dám làm gì tao, cô ta chỉ có một con đường chết!”

Sau khi ngơ ngác ngắn ngủi qua đi, Vũ Văn Bân đã hồi thần lại, mặc dù là trong lòng rất hoảng sợ, nhưng mà cũng không phải là không chấp nhận được.

Trước khi Dương Chấn đến đây, Vũ Văn Cao Dương đã gọi điện thoại cho anh, cố ý cảnh cáo anh ta tuyệt đối không nên động vào người của Dương Chấn, còn nói Dương Chấn không đơn giản như vậy đâu.

Vốn dĩ Vũ Văn Bân còn xem thường, chỉ cho là Vũ Văn Cao Dương và bảo vệ tính mạng của Dương Chấn cho nên mới nói với anh ta như vậy. Hiện tại anh ta đã hiểu, chỉ sợ là Vũ Văn Cao Dương đã biết Dương Chấn không đơn giản từ lâu rồi.

Chỉ là anh ta không nghe lời Vũ Văn Cao Dương, chỉ cần Dương Chấn chết đi, anh ta sẽ trở thành đứa con trai độc nhất của Vũ Văn Cao Dương, vẫn có cơ hội đạt được vị trí kế thừa gia tộc Vũ Văn như cũ.

“Vũ Văn Bân, mày không chịu suy nghĩ rõ ràng, tạo có thể có năng lực giải quyết hết tất cả những người này, tại sao cứ chậm chạp không chịu ra tay, nhất định phải đợi đến lúc này mới chịu ra tay?”

Dương Chấn cười lạnh hỏi. Vũ Văn Bân lập tức sững sờ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lúc nãy Dương Chấn nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên vài tiếng rồi lại biến mất mới bỗng nhiên ra tay.

Chẳng lẽ nói tiếng chuông điện thoại đó là tín hiệu? “Mày có ý gì?” Vũ Văn Bân giận tím mặt.

“Mày thông minh như vậy, chắc là không phải nghĩ không ra đó chứ?” Dương Chấn trào phúng nói.

Vũ Văn Bân trở nên luống cuống, vội vàng lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại, chỉ là đối phương cứ chậm chạp không chịu nghe điện thoại, rốt cuộc anh ta cũng đã hiểu, chỉ sợ là người của mình đã bị giết rồi.

“Mày không biết tao là ai không hả, tạo là người của cậu Bân gia tộc Vũ Văn, là một trong Yên Đỗ Bát Môn, mày còn không mau thả tạo ra?”

“Nếu không thì cậu Bân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu.” Đúng lúc này dưới lầu lại truyền đến một tiếng ầm ĩ. Sau đó một bóng dáng của người trung niên mang theo một người phụ nữ trung niên bước tới. Chính là Tiền Bưu đang ép Chu Kim Hảo đi tới.

“Anh Chấn.” Tiền Bưu cung kính đi đến bên cạnh Dương Chấn.

Lúc nãy Chu Kim Hảo lên trên lầu đã nhìn thấy Dương Chấn, sắc mặt lập tức tràn đầy hận thù, cắn răng nghiến lợi nói: “Dương Chấn, chắc là mày không ngờ tới mày cũng có ngày hôm nay?” Bà ta còn chưa ý thức được tình cảnh hiện tại của mình, cắn răng nghiến lại nói: “Mày yên tâm đi, chờ sau khi mày chết rồi thì cậu Bân sẽ giúp

tao có được hết tất cả”.

“Về phần hai con nhỏ để tiện Tần Nhã và Tân Yên, bọn nó cũng sẽ biến thành đồ chơi của cậu Bân”.

“Mà tao sẽ có được căn nhà của mày, xe sang trọng của mày, còn có tập đoàn Nhạn Chấn của mày, hahaha…”

Mặt mũi của Chu Kim Hảo tràn đầy vẻ đắc ý, trên mặt là nụ cười điên cuồng. Nhìn dáng vẻ điên cuồng cười to của Chu Kim Hảo, Dương Chấn bỗng nhiên cảm thấy bị thương, cảm thấy bị thương cho Tần Nhã và Tần Yên”.

Nhất là Tần Yên, cô là con gái ruột của Chu Kim Hảo, vậy mà Chu Kim Hảo lại có thể nói ra lời nói vô sỉ như vậy, thậm chí còn phối hợp với người ngoài bắt cóc Tần Yên”

Dùng tính mạng của con gái mình để uy hiếp người khác, đúng là một sự châm chọc vô cùng to lớn.

“Chát!”

Vũ Văn Bân bỗng nhiên lại tán một bàn tay lên trên mặt của Chu Kim Hảo, mặt mũi tràn đầy dữ tợn nói: “Con đàn bà ngu ngốc này, câm miệng lại cho tôi!”

Lúc này tất cả người của anh ta đều đã bị giải quyết, lại tận mắt nhìn thấy sự kinh khủng của Dương Chấn, anh ta vốn dĩ đang rất hỗn loạn, con đàn bà ngu Chu Kim Hảo này lại không biết tình cảnh của mình.

Chu Kim Hảo cũng bị đánh choáng váng, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: “Cậu Bân, sao cậu lại đánh tôi, Dương Chẩn đều đã rơi vào trong tay của cậu rồi, cậu ta có sống hay chết cũng không phải là chuyện một câu nói của cậu hả?”

Vũ Văn Bân không nhìn thẳng vào người phụ nữ ngu ngốc này, mặt mũi tràn đầy hận thù nhìn Dương Chấn: “Dương Chấn, cho dù mày có giết sạch người của tao rồi thì như thế nào hả, tao là anh trai của mày, mày có thể giết người khác nhưng mà mày không thể giết tao”

Dương Chấn cười nhạo một tiếng: “Mày có thể giết tao, tại sao tao lại không thể giết mày? Logic của mày đúng là thú vị qua đó chứ?”

Cho đến lúc này Chu Kim Hảo mới ý thức được cái gì đó, mắt nhìn bảy tám thi thể dưới chân của Vũ Văn Bân, kết hợp với đoạn đối thoại của Vũ Văn Bân và Dương Chấn, Chu Kim Hảo chỉ cảm thấy cả người xụi lơ đặt mông ngồi trên mặt đất.

Bình luận

Truyện đang đọc