CHƯƠNG 352: TỐT BỤNG NHẮC NHỞ
Có lẽ vì buổi giao lưu mà hôm nay Thiên Phủ Thành rất nhộn nhịp.
Hôm qua lúc Dương Chấn tới, chỗ này còn rất vắng vẻ, chỉ có mấy khách hàng lẻ tẻ.
Dù sao Thiên Phủ Thành cũng là cửa hàng đồ cổ cao cấp, mỗi món đồ ở đây ít nhất cũng hàng tỷ trở lên. Người bình thường đến đây chủ yếu xem cho đã ghiền.
Đường Khôn là phó tổng giám đốc của tập đoàn Đại Hà, lương bổng rất cao nhưng nếu chỉ dựa vào đầu lương thì anh ta không thể nào mua sắm nổi ở chỗ này.
Xem ra, chờ xong buổi giao lưu hôm nay phải điều tra anh ta kỹ càng mới được, xem thử rốt cuộc anh ta có thụt két không.
“Yên Yên, cậu đừng thấy nhiều người mà lầm, nếu hôm nay không có buổi giao lưu thì nơi này chẳng có mấy người đâu.”
“Ở chỗ này, hoàn toàn không có món đồ nào dưới hàng tỷ cả.”
“Nếu không phải tớ tìm được một người bạn trai có bản lĩnh, có lẽ cả đời này tớ cũng không có cơ hội mua sắm ở đây đâu.”
Từ Giai hưng phấn nói.
Từ lúc nhìn thấy Tần Yên, câu nào của cô ta cũng đều tỏ ý khoe khoang.
Ban đầu Tần Yên còn muốn giải thích nhưng Từ Giai lại không cho cô cơ hội giải thích.
Nếu Từ Giai tôn trọng Tần Yên một chút, để Tần Yên cơ hội giải thích thì cô ta đã không làm một tên hề nhảy nhót trước mặt Tần Yên rồi.
“Dương…”
Lúc này, một cô gái trẻ mặc đồ công sở, mang thẻ làm việc của quản lý trên ngực đi tới, vẻ mặt vui mừng ngạc nhiên nhìn Dương Chấn.
Cô ta vừa muốn gọi “cậu Dương”, liền bị Dương Chấn dùng ánh mắt ra hiệu từ chối.
Lúc này cô ta mới ngớ ra Dương Chấn đây là không muốn để lộ thân phận của anh.
Người phụ nữ này chính là Vương Diễm được Trần Anh Hào đề bạt làm quản lý Thiên Phủ Thành bằng tốc độ ánh sáng chỉ vì một câu nói của Dương Chấn ngày hôm qua.
“Xin chào các vị, các vị cần mua gì sao?”
Vương Diễm phản ứng rất nhanh, mỉm cười chân thành nhìn mấy người Dương Chấn hỏi.
“Lần trước chồng tôi tốn hơn ba tỷ để mua chiếc vòng cẩm thạch ở đây, đã bị bể đôi rồi. Chồng tôi định mua chiếc mới cho tôi.”
Từ Giai đắc ý nói.
Vương Diễm khẽ mỉm cười, tốt bụng nhắc nhở: “Chị gái xinh đẹp này, Thiên Phủ Thành chúng tôi có thợ sửa đồ cổ. Nếu thuận tiện, đến lúc đó cô có thể lấy chiếc vòng bị bể kia đến cửa hàng chúng tôi sửa lại.”
“Chỉ là một chiếc vòng hơn ba tỷ, nếu đã bị bể bỏ đi, sửa lại làm gì?”
Từ Giai trừng mắt nhìn Vương Diễm, sau đó ôm cánh tay Đường Khôn nói: “Anh yêu, dù sao anh cũng không thiếu tiền, mua cho em chiếc tốt hơn cũng được, đúng không?”
Sắc mặt Đường Khôn hơi thay đổi, nhưng vẫn sảng khoái nói: “Giai Giai nói không sai, bể thì vứt đi, có mua thì cũng phải mua chiếc tốt hơn!”
“Chụt!”
Từ Giai mừng rõ hôn lên mặt Đường Khôn, còn phát ra tiếng kêu, hoàn toàn ngó lơ ánh mắt của những người xung quanh.
“Em biết chồng em thương em nhất! Yêu anh moa moa!”
Nếu đây không phải là chốn công cộng thì Từ Giai đã lấy thân báo đáp rồi.
“Xin hỏi, anh định mua chiếc vòng khoảng bao nhiêu?” Vương Diễm mỉm cười nói.
“Mười lăm tỷ! Không phải, là ba mươi tỷ. Khoảng trên dưới ba mươi tỷ đều được!” Từ Giai vội vàng nói.
“Tôi…”
Đường Khôn bỗng có kích động muốn chửi thề.
“Chồng à, tài sản nhà anh có tới mấy chục nghìn tỷ, một chiếc vòng giá mấy chục tỷ chẳng là gì với anh, đúng không?”
Từ Giai vội lắc tay Đường Khôn, bày ra dáng vẻ quyến rũ động lòng người.
“Xem trước hãy nói!”
Đường Khôn cắn răng nói nhưng không đồng ý ngay.
Bọn họ đi theo Vương Diễm tới một tủ kính đựng đầy những chiếc vòng tay cẩm thạch thì dừng lại.
“Vòng tay ở chỗ này đều có giá khoảng mấy chục tỷ, mấy vị cứ xem từ từ, nếu thích cái nào thì tôi có thể làm chủ giảm giá mười phần trăm cho các vị.”
Vương Diễm cười nói, cô ta giảm mười phần trăm này là vì nể mặt Dương Chấn.
Hôm qua sau khi Dương Chấn rời đi, Trần Anh Hào đã cố ý dặn dò nếu Dương Chấn có đến đây mua sắm chỉ cần những món hàng không vượt quá chục tỷ thì tặng miễn phí hết.
Người Dương Chấn dẫn tới chắc chắn là bạn của anh, mà giảm mười phần trăm là chiết khấu cao nhất của khách hàng hạng kim cương.
“Thiên Phủ Thành cũng có chiết khấu sao?”
Từ Giai tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó rất tự hào nói: “Chồng tôi không thiếu ít tiền đó, không cần chiết khấu đâu!”
“Tôi…”
Đường Khôn thật sự có ý muốn đánh người.
Thiên Phủ thành chủ động giảm giá mười phần trăm thế mà Từ Giai lại không muốn.
Nếu thật sự mua vòng tay ba mươi tỷ này, giảm được mười phần trăm tức là có thể tiết kiệm ba tỷ đấy.
Mình đang nghĩ gì thế?
Ba mươi tỷ?
Có bán thân cũng không được ba mươi tỷ đâu!
Nhìn đại một chút rồi đi nhanh lên, đồ của Thiên Phủ Thành sao tôi có thể mua nổi?
Từ Giai cũng không biết suy nghĩ trong lòng Đường Khôn lúc này.
Thật ra mấy món đồ anh ta tặng cho cô ta trước đó đều là hàng giả chỉ có mấy triệu bạc, nào phải mua ở Thiên Phủ thành.
Kể cả khối tài sản hàng nghìn tỷ mà anh ta khoe khoang với Từ Giai cũng là nói phét. Anh ta làm vậy chủ yếu là muốn theo đuổi được Từ Giai.
“Chồng à, anh xem vòng tay này thế nào? Mới chỉ có mấy chục tỷ, còn là cẩm thạch cổ xanh biếc đời Thanh, chắc chắn còn tăng giá nữa.”
Trong lúc Đường Khôn đang suy nghĩ làm thế nào từ chối không mua thì Từ Giai bỗng hưng phấn kêu lên.
“Không được, quá quê!” Đường Khôn lạnh nhạt nói.
“Chồng à, chắc anh nghĩ cái vòng này quá rẻ không xứng với em phải không? Hi hi, em cũng nghĩ vậy. Anh yêu, anh tốt với em quá!”
Từ Giai lại hôn Đường Khôn một cái, sau đó chỉ tay vào chiếc vòng tay khác: “Ông xã, chiếc vòng này thế nào? Hay là mua nó nhé?”
Khi Đường Khôn nhìn chiếc vòng giá hơn năm mươi sáu tỷ, mí mắt anh ta cũng giật giật.
“Vẫn là quá quê!”
Đường Khôn liên tục lắc đầu.
“Vậy cái này thì sao?”
“Cũng không được!”
“Còn cái này?”
“Không được luôn!”
…
Sau mười phút, lượn tới lượn lui trước quầy kiếng, mười mấy vòng tay đều bị Đường Khôn chê bai.
“Vậy đi, cô lại dẫn chúng tôi đi xem vòng tay khoảng sáu mươi tỷ đi.” Từ Giai bỗng nhìn Vương Diễm nói.
Vương Diễm vẫn tươi cười nói: “Mời đi theo tôi!”
“Chờ đã!”
Đường Khôn đột nhiên lên tiếng, trìu mến nhìn Giai Giai nói: “Giai Giai, với tình yêu của anh dành cho em, vòng tay không đủ trăm tỷ trở lên thì không xứng với em.”
“Anh nghe nói buổi giao lưu hôm nay có tổ chức bán đấu giá. Đến lúc đó nếu có vòng tay Đế Vương Lục giá hơn trăm tỷ, anh nhất định sẽ mua cho tặng em!”
Từ Giai nghe vậy, cực kỳ kích động nói: “Chồng à? Anh nói thật sao? Nếu thật sự có vòng tay Đế Vương Lục giá hơn trăm tỷ anh sẽ mua tặng em sao?”
“Đương nhiên rồi. Em là người phụ nữ của anh, chỉ có đồ tốt nhất mới xứng với em!”
Vẻ mặt Đường Khôn rất kiêu căng, khi nói ra những lời này anh ta còn không quên liếc mắt khiêu khích nhìn Dương Chấn.
Anh ta hoàn toàn không rõ, buổi giao lưu này có đấu giá hay không? Bởi vì chỉ có nói như vậy mới có thể lừa được Từ Giai bỏ ý định mua đồ ở đây.
“Chồng à, em yêu anh chết mất!”
Hai mắt Từ Giai đỏ hoe, cảm động nói.
“Anh chị có thể nghe tôi nói một câu không?”
Lúc này, Vương Diễm bỗng lên tiếng.
“Cô nói đi!”
Đường Khôn lạnh nhạt nói.
“Buổi giao lưu hôm nay không có tổ chức đấu giá!” Vương Diễm tốt bụng nhắc nhở.