CHƯƠNG 495: CUỘC CHIẾN SINH TỬ
Cao thủ của Hiệp hội Võ đạo muốn chạy trốn cũng phải tìm được lý do chính đáng.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo đã khiến người nhà họ Diệp sợ ngây người.
Cái người vừa nãy còn ngang ngược tuyên bố không ai có thể cản được mình giờ đây lại co giò bỏ chạy.
Cao thủ so tài nhanh chóng phân ra thắng bại.
Chỉ với tốc độ nhanh như chớp và sức mạnh túm cổ tay của Dương Chấn lúc nãy cũng thấy được Bạo Quân không phải đối thủ của anh.
Biết đánh không lại mà còn è cổ ra chịu trận thì không phải anh hùng mà là kẻ ngu tìm đường chết.
“Muốn chạy trốn à? Chạy thoát nổi sao?”
Mã Tuân nhếch miệng lộ ra nụ cười tà ác, sau đó nhấc chân đuổi theo Bạo Quân.
Dương Chấn vẫn đứng yên tại chỗ, không có ý định ra tay.
Nếu anh thật sự muốn ra tay thì anh đã giết Bạo Quân từ lúc cứu Diệp Mạn rồi. Nhưng anh không làm vậy, để lại cơ hội này cho Mã Tuân.
Thực lực của Mã Tuân tương đương với Lữ Mông đã bị anh giết. Nếu Bạo Quân đến đây để trả thù cho Lữ Mông, còn tuyên bố Dương Chấn lăn tới nộp mạng, chứng tỏ thực lực của ông ta phải mạnh hơn Lữ Mông.
Rất hiếm khi gặp được cao thủ cấp bậc này.
Bây giờ thực lực của Mã Tuân cũng đã đến giới hạn đột phá, phải trải qua một trận quyết đấu sinh tử mới thăng cấp được.
Chỉ khi đối mặt với cái chết, tiềm năng của con người mới được kích thích đến tận cùng.
“Oành!”
Mã Tuân đột nhiên bộc phát tốc độ thần tốc, sau đó nhảy vọt lên, đá mạnh xuống.
Bạo Quân bị đá bay ra ngoài trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
“Đồ khốn kiếp, mày muốn chết à?”
Bạo Quân phát hiện người ra tay là Mã Tuân, lập tức nổi giận.
Hắn ta đường là cao thủ của Hiệp hội Võ đạo, được Hội trưởng ban tên Bạo Quân, đủ để chứng minh thực lực mạnh mẽ của hắn ta.
Lúc nãy bị Dương Chấn đe dọa nên hắn ta đành phải bỏ trốn.
Bây giờ lại bị người đi theo Dương Chấn đá bay ra ngoài. Đây đúng là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời này của hắn ta.
“Mày chỉ là một đồ ngốc mà thôi, còn ảo tưởng mình là cao thủ tuyệt đỉnh cơ à?”
Mã Tuân cười chế giễu: “Không dám đấu một trận mà còn dám lớn lối đòi anh Chấn đến đây nộp mạng?”
“Thằng nhóc, mày muốn chết hả?”
Bạo Quân giận đến run người, gầm lên.
Bạo Quân vô thức nhìn Dương Chấn, thấy anh chỉ đứng nhìn, không có ý ra tay mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tao muốn chết đấy! Mày giết nổi không?” Mã Tuân cười chế giễu.
“Oành!”
Bạo Quân không nhiều lời, lao thẳng vào tấn công Mã Tuân.
Mã Tuân vẫn luôn muốn khiêu chiến cực hạn để đột phá bản thân. Hơn nữa sau lưng còn có Dương Chấn, anh ta có gì phải sợ?
Chỉ thấy bóng dáng Mã Tuân chợt lóe lên, cấp tốc chạy vọt lên nghênh chiến.
“Oành oành oành!”
Cơ thể của hai người va chạm vào nhau.
Hai người đều có thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, trận đấu nảy lửa khiến mọi người kinh hãi.
Người nhà họ Diệp nhìn thấy cảnh tượng này đều há hốc mồm.
Bọn họ vốn nghĩ chỉ Dương Chấn mới có thể ngăn cản được Bạo Quân, nhưng lúc này Dương Chấn lại không ra tay, chỉ dựa vào một mình Mã Tuân cũng đã khiến Bạo Quân bị thương nặng.
“Đồ bỏ đi, thực lực của mày chỉ tới vậy thôi sao?”
“Đúng là còn yếu hơn cả Lữ Mông bị tao đánh bị trước đó”.
“Thứ rác rưởi như mày không đánh lại tao mà còn đòi lấy mạng anh Chấn?”
“Đồ con lợn, tới đi! Không phải lúc nãy mày mạnh miệng lắm sao? Đừng cứ trốn mãi thế!”
“Có anh Chấn ở đây, mày có thể chạy thoát được sao?”
Mã Tuân vừa điên cuồng tấn công vừa liên tục châm chọc, không ngừng kích động Bạo Quân.
Thực lực của Bạo Quân mạnh hơn Lữ Mông nhưng Dương Chấn cứ ở bên cạnh nhìn chằm chằm nên hắn ta hoàn toàn không muốn quyết chiến với Mã Tuân.
Hắn ta không ngu, cho dù đánh bại Mã Tuân, Dương Chấn cũng sẽ không tha cho hắn ta.
Cho nên từ đầu đến cuối hắn ta chỉ tìm cách chạy trốn, chứ không chịu đánh hết sức.
Bị Mã Tuân khiêu khích, Bạo Quân chỉ cảm thấy tức nghẹn trong lòng, sắc mặt vặn vẹo khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng ranh, mày muốn đi đầu thai sớm hả?”
“Mày chỉ là đồ bỏ đi, có giỏi đánh bại tao trước rồi hãy nói. Mày nghĩ mày có thể lấy mạng tao sao?”
Mã Tuân lại cười giễu cợt, dậm chân lao tới lần nữa.
“Chúc mừng mày đã thành công khiến tao muốn giết mày!”
Sát khí ngập tràn trong mắt Bạo Quân đột nhiên bộc phát.
“Cút!”
Mã Tuân vung đấm ra, Bạo Quân giận dữ quát lên, chụp lấy cánh tay của Mã Tuân.
Sau đó hắn ta nâng đùi đá vào bụng Mã Tuân.
Cơ thể của Mã Tuân bỗng bay lên theo hình vòng cung.
Anh ta chỉ cảm thấy bụng đau nhói, cơn đau lan tràn khắp khoang bụng.
“Không đỡ nổi một đòn!”
Bạo Quân cười lạnh lẽo, siết chặt nấm tay nện mạnh vào huyệt Thái Dương của Mã Tuân.
Nếu trúng phải cú đấm này, Mã Tuân không chết cũng sẽ lập tức hôn mê.
Cảm thấy tính mạng của mình bị đe dọa, thấy nắm đấm của Bạo Quân sắp đánh xuống, Mã Tuân cố gắng chịu cơn quặn thắt trong bụng, nện chân xuống đất.
“Cút!”
Mã Tuân nổi giận gầm lên, nhưng không tránh né cú đấm của Bạo Quân mà đá mạnh ra.
“Oành!”
Nắm đấm của Bạo Quân sượt qua đầu Mã Tuân, nhưng Mã Tuân lại đá trúng vào bụng hắn ta.
Cơ thể vạm vỡ của Bạo Quân bay thẳng lên trời rồi nặng nề ngã xuống đất.
Một tiếng vang cực lớn, mặt đất như rung chuyển.
Người nhà họ Diệp đều chết sững. Bọn họ đã từng thấy cao thủ đánh nhau nhưng chưa từng thấy cuộc chiến nào khủng bố như vậy.
Những trận đấu võ quốc tế mà họ từng xem khác một trời một vực với cuộc chiến tay đôi trước mắt này.
Đây mới thực sự là cuộc chiến sinh tử!
Diệp Kế Tông hối hận chồng chất. Lão ta biết hôm nay Bạo Quân thua chắc rồi.
Cho dù hắn ta đánh thắng nhưng vẫn còn Dương Chấn thực lực khó lường đang chờ sẵn.
Một khi Bạo Quân thất bại, sao Dương Chấn có thể bỏ qua cho nhà họ Diệp?
Nghĩ tới đây, trong đầu Diệp Kế Tông bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ điên cuồng. Lão ta lập tức gọi một cuộc điện thoại, chỉ nói bốn chữ: “Chuẩn bị ra tay!”