CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 489: NHÀ HỌ DIỆP GẶP CHUYỆN

Lữ Mông phun ra một búng máu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.

Ông chỉ cảm thấy nội tạng của ông đã bị lệch vị trí hết rồi.

Trong cuộc chiến lúc nãy, tuy Mã Tuân bị đánh nhiều hơn, nhưng một đấm cuối cùng của Mã Tuân lại cực kỳ mạnh mẽ, uy lực của một quyền này đã hơn xa tất cả những vết thương mà Lữ Mông gây ra cho Mã Tuân.

“Bảo tôi gia nhập Hiệp hội Võ đạo?”

“Còn muốn ban cho ta cơ duyên?”

“Chỉ dựa vào ông, ông có đủ tư cách sao?”

Mã Tuân bước từng bước về phía Lữ Mông, mỗi khi bước một bước lại hỏi ra một câu.

Ba câu hỏi, mặt Lữ Mông lại càng thêm tái nhợt hơn, mỗi một câu hỏi đều giống như một cái tát mạnh tát thẳng vào mặt Lữ Mông.

Sau khi Mã Tuân phải nhận rất nhiều đòn tấn công mạnh mẽ rồi vẫn có thể mạnh hơn nữa, nhưng ông thì không, một cú đấm của Mã Tuân đã làm ông bị thương nặng, thực lực giảm xuống.

Trong lòng ông đã hiểu rất rõ, ông đã thua, nếu còn đánh nữa, chỉ sợ thật sự sẽ chết ở đây.

Một mình Mã Tuân đã mạnh đến mức độ này rồi, trong xe còn có Dương Chấn còn chưa ra tay.

Trong đầu Lữ Mông đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ làm ông vô cùng hoảng sợ.

Đến Mã Tuân cũng đã mạnh đến thế, vậy Dương Chấn được Mã Tuân đi theo có khi nào lại càng mạnh hơn không?

Nếu thật là thế, vậy anh sẽ mạnh đến mức độ nào.

Từ đầu đến giờ anh không hề ra mặt, đây là khinh thường không muốn đánh nhau với ông sao?

Ông hiểu tư liệu về Dương Chấn rõ như lòng bàn tay, nhưng lúc này lại đột nhiên phát hiện ra, những tư liệu ít ỏi mà ông nắm giữ được chỉ là chút vỏ ngoài mà thôi.

Ông thân là cao thủ đứng hàng thứ tám trong Hiệp hội Võ đạo, đến cả một người đi theo bên người Dương Chấn mà còn không đánh lại, làm sao có thể giết Dương Chấn được chứ?

Ông cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, hai người thanh niên có thực lực mạnh mẽ đến thế, sao lại không có bối cảnh được chứ?

Chỉ e cho dù là Hiệp hội Võ đạo cũng không thể đắc tội được, đúng không?

Nghĩ đến đây, ông không hề do dự nữa, đột nhiên xoay người bỏ chạy.

“Hai người đắc tội Hiệp hội Võ đạo, cho dù có chạy đến chân trời góc biển cũng chỉ có một con đường chết!”

Trước khi chạy trốn, Lữ Mông còn không quên đe dọa.

Nhưng ông đã muốn giết Dương Chấn, sao Dương Chấn lại có thể bỏ qua cho ông được?

Mã Tuân vừa mới định đuổi theo, lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên: “Không cần đuổi theo!”

“Phụt!”

Mã Tuân còn chưa kịp phản ứng, Lữ Mông đã chạy như điên ra xa hơn vài chục mét đột nhiên giống như bị trúng đạn, quán tính mạnh mẽ làm ông ta tiếp tục lao ra xa thêm vài bước, cơ thể mới ngã mạnh xuống đất.

Rất rõ ràng, Lữ Mông đã chết!

Mã Tuân ngây người một lúc, sau đó mới khổ sở cười lắc đầu: “Rốt cuộc anh Chấn có thực lực mạnh đến mức nào chứ?”

Cho dù là anh cũng không quá rõ.

Nhưng cảm giác bị đả kích rất mạnh, cao thủ mà anh phải liều mạng khó khăn lắm mới đánh bại được, Dương Chấn lại không thèm xuống xe, chỉ búng tay một cái, Lữ Mông ở cách xa mấy chục mét lại giống như bị bắn trúng chết đi.

Người xưa từng nói, bày mưu lập kế, giết người từ ngoài ngàn dặm.

Chỉ sợ Dương Chấn thậm chí còn không cần phải bày mưu lập kế cũng có thể giết người từ ngoài ngàn dặm nhỉ?

Nhà họ Diệp ở Yên Đô, trong một căn biệt thự cao cấp.

Diệp Vô Song liên tục đi tới đi lui trong nhà, đã hơn hai tiếng kể từ lúc Dương Chấn rời đi rồi.

Theo lý mà nói, chắc Lữ Mông đã giết chết Dương Chấn.

Nhưng vẫn không có bất cứ tin tức nào truyền đến, đương nhiên anh không dám chủ động liên lạc với Lữ Mông.

“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi sao?”

Diệp Vô Song lẩm bẩm một mình.

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, anh lập tức bật cười, lắc đầu nói: “Cho dù cậu ta có mạnh hơn nữa thì làm sao có thể là đối thủ của Bát Gia của Hiệp hội Võ đạo chứ?”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mãi vẫn không có bất cứ tin tức Dương Chấn bị giết chết nào truyền đến.

Đúng lúc này, “đùng”, cửa biệt thự đột nhiên bị mơ ra, một người giúp việc sắc mặt hoảng sợ xông vào.

“Khốn kiếp, ai cho cậu vào đây?”

Lúc nãy Diệp Vô Song cũng hoảng sợ, lập tức giận dữ nói.

Người giúp việc hoảng sợ lo lắng nói: “Cậu Song, chết rồi! Chết rồi!”

“Chết rồi?”

Nghe vậy, trái tim luôn căng thẳng của Diệp Vô Song cuối cùng cũng thả lỏng lại, nhịn không được cười điên cuồng: “Ha ha, chết rồi, cuối cùng Dương Chấn cũng chết rồi!”

“Không phải cậu kiêu ngạo lắm sao? Không phải cũng đã chết rồi sao?”

“Cậu có tư cách cướp đoạt vị trí gia chủ với tôi à?”

“Diệp Thương bị bãi trừ chức vị gia chủ, đã hết hy vọng!”

“Bây giờ Dương Chấn đã bị giết, Diệp Mạn cũng hoàn toàn thất thế, sau này nhà họ Diệp chỉ có một mình tôi là người có tư cách trở thành gia chủ đời tiếp theo nhất!”

“Các người ai có tư cách để đấu với tôi chứ?”

Diệp Vô Song cười to ngông cuồng, mặt đầy vẻ kích động.

“Cậu Song, không phải, không phải Dương Chấn chết, mà là Bát Gia! Là Bát Gia của Hiệp hội Võ đạo!”

Người giúp việc sốt ruột, vội vàng giải thích.

“Cái gì?”

“Cậu nói cái gì?”

“Ai chết?”

“Bát Gia chết rồi?”

Diệp Vô Song lúc nãy còn đang cười điên cuồng lập tức thay đổi sắc mặt, túm chặt lấy cổ áo người giúp việc, rống to đầy tức giận.

Người giúp việc sợ đến phát khóc, run rẩy nói: “Cậu… cậu Song, người chết là Bát Gia! Là Bát Gia!”

“Bát Gia chặn lại xe của Dương Chấn ở dọc đường, tôi sợ bị phát hiện nên không dám đến quá gần, luôn đứng ở đằng xa chờ.”

“Nhưng mà sau đó xe của Dương Chấn lại bỏ đi trước, chờ đến khi tôi chạy đến đó, đã phát hiện không ngờ Bát Gia đã chết rồi.”

Người giúp việc vội vàng nói hết tất cả những gì anh ta biết.

Diệp Vô Song đờ đẫn, lảo đảo ngã ngồi xuống ghế sofa, không thể tin nổi nói: “Sao có thể chứ? Bát Gia chính là cao thủ đứng hàng thứ tám trong Hiệp hội Võ đạo, thậm chí từng có lời đồn Bát Gia có thực lực có thể vào đến top năm của Hiệp hội Võ đạo!”

“Đừng nói là những cao thủ thuộc top năm, cho dù là cao thủ thuộc top tám, cũng đều coi như là cao thủ đứng đầu ở trong Yên Đô Bát Môn rồi.”

“Nhưng một cao thủ khủng khiếp đến như thế, sao lại có thể chết được? Lại còn chết trong tay hai người thanh niên nữa chứ?”

Diệp Vô Song làm cách nào cũng không nghĩ ra được, sao Lữ Mông lại có thể bị Dương Chấn và Lữ Mông giết chết.

“Nói cho tôi biết, rốt cuộc Lữ Mông chết như thế nào?”

Diệp Vô Song lại ép hỏi.

Người giúp việc vội lắc đầu: “Tôi đứng cách đó quá xa, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi đã kiểm tra thi thể của Bát Gia, trên trán của ông ta có một lỗ máu, giống như là bị bắn bể đầu.”

“Bị bắn bể đầu?”

Diệp Vô Song khiếp sợ nói, sau đó lập tức hiểu ra: “Thì ra là đã dùng súng, tôi đã nói mà, sao bọn họ có thể giết được Bát Gia của Hiệp hội Võ đạo!”

“Mấy người đó đúng là gan thật, đến cả Bát Gia của Hiệp hội Võ đạo cũng dám bắn chết, tôi cũng muốn xem thử, mấy người còn sống được bao lâu?”

Diệp Vô Song vốn còn đang vô cùng sợ hãi lúc này đã hoàn toàn yên tâm.

Nếu Dương Chấn và Mã Tuân dựa vào thế lực võ thuật của bản thân để giết chết Lữ Mông thì ông còn sẽ sợ, nhưng nếu dùng súng bắn chết Lữ Mông thì chẳng có gì để sợ cả.

“Đùng!”

Đúng lúc này, một tiếng vang lớn vang lên, cửa biệt thự của nhà Diệp Vô Song lập tức vỡ vụn.

Ngay sau đó, một người đàn ông lực lưỡng cao to xông vào.

“Anh là ai? Sao lại dám tự ý xông vào nhà họ Diệp!”

Diệp Vô Song nhìn thấy người đến, sắc mặt thay đổi kịch liệt.

Nhưng anh vừa nói xong, lập tức phát hiện ra còn có một vài bóng người quen thuộc đi theo phía sau người đàn ông cao to kia.

“Ông nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Vô Song nhìn Diệp Kế Tông đi đằng sau người đàn ông lực lưỡng, sắc mặt khó hiểu.

“Nói mau, tại sao Bát Gia lại chết?”

Diệp Kế Tông còn chưa kịp trả lời, người đàn ông lực lưỡng lập tức xông về phía trước, túm lấy cổ áo Diệp Vô Song, Diệp Vô Song bị nhấc lên lơ lửng trên không trung như một con gà con.

Lúc này, trong lòng Diệp Vô Song đã vô cùng sợ hãi, cũng không phải là vì bị người đàn ông cao to này xách lên, mà là vì đối phương đang hỏi anh, tại sao Bát Gia lại chết.

“Là… là Dương Chấn!”

Diệp Vô Song không hề do dự, vội vàng la to.

Bình luận

Truyện đang đọc