CHƯƠNG 539: CHÂN TƯỚNG RÕ RÀNG
“Tôn gia chủ, xem ra ông rất hay quên, sự sỉ nhục lớn như vậy mà ông cũng có thể chịu được.”
Lâm Thiên Trạch cười lắc đầu, sau đó nói tiếp: “Tôn gia chủ, ông cũng nhìn thấy rồi đó, con trai của Điền tổng bị giết, Điền tổng chắc chắn không thể tuỳ tiện buông tha cho nhà họ Ngải, nhà họ Diệp muốn bảo vệ nhà họ Ngải, chỉ có thể giao thủ với nhà họ Điền.”
“Mà nhà họ Lâm, chắc chắn đứng về phía nhà họ Điền, bây giờ là hai đấu một, phần thắng đã rất lớn, nếu như lại thêm ông, đó chính là ba đấu một.”
“Tôn gia chủ, đây chính là cơ hội duy nhất để ông báo thù rửa hận, bỏ qua lần này thì đời này, ông đều phải sống dưới cái bóng đó đấy.”
“Tôi khuyên Tôn gia chủ vẫn nên suy nghĩ thật kỹ một chút! Tam gia tộc lớn liên thủ, đừng nói là đối phó với một người, coi như là một gia tộc trong Yên Đô Bát Môn thì có ai có thể là đối thủ?”
Lâm Thiên Trạch cười khuyên bảo.
Lần này, trong mắt Tôn Húc xuất hiện mấy phần giãy dụa.
Giống như Lâm Thiên Trạch đã nói, từ lần trước sau khi quỳ xuống đất cầu xin Dương Chấn tha thứ, trong lòng của ông ta vẫn luôn có bóng ma, nếu không mượn sức bên ngoài, ông ta căn bản không có cách nào báo thù.
Hôm nay nhà họ Lâm với nhà họ Điền đều ở đây, nếu như lại thêm nhà họ Tôn, ba gia tộc liên thủ, quả thật là cơ hội của ông ta.
Hiện tại, điều ông ta lo lắng nhất là Dương Chấn, rốt cuộc anh là ai?
Nếu quả như thật chỉ là một người bình thường có chút năng lực thì cũng thôi đi, nhưng quan trọng là ngay cả người bạn tốt có địa vị cao kia của ông ta cũng tra không được.
Chuyện này chỉ có thể nói rõ, Dương Chấn có khả năng rất lớn là có địa vị rất cao, nên hồ sơ năm năm kia mới bị giấu đi.
“Tôn gia chủ, tốt nhất ông nên nghĩ cho kỹ!”
Diệp Mạn lạnh lùng nói.
Nếu như nhà họ Tôn cũng gia nhập về phe nhà họ Lâm với nhà họ Điền, đối với bà ta mà nói thì đây là áp lực rất lớn.
Hôm nay đến đây, bà ta chỉ muốn vì Dương Chấn cống hiến thêm chút sức lực, mong có thể được Dương Chấn cùng Tần Nhã thông cảm sớm một chút, bà ta mới có thể cùng con gái của mình nhận nhau.
Từ đầu đến cuối, Dương Chấn đều không nói gì, mặt không thay đổi nhìn tất cả.
Chỉ có ở trong những hoàn cảnh nguy hiểm, mới có thể nhìn ra ai thật ai giả.
Điền Hoa cũng không tiếp tục nói nữa, từ trong cuộc nói chuyện của Lâm Thiên Trạch cùng Tôn Húc, trên cơ bản ông ta coi như đã biết, Tôn Húc từng ở nhà họ Diệp chịu nhục quỳ xuống đất.
Đồng thời, ông ta cũng vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc là ai mà làm cho môt trong Yên Đô bát môn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ?
Là người trẻ tuổi kia sao?
Điền Hoa vô thức nhìn về phía Dương Chấn.
Điều khiến ông ta kinh ngạc chính là trong mắt Dương Chấn cũng không có chút lo lắng nào, chỉ là yên lặng nhìn tất cả.
Loại người này, hoặc là không biết sợ, hoặc là giả vờ quá tốt.
So ra mà nói, ông ta càng tin tưởng rằng Dương Chấn yên tâm vì có chỗ dựa tốt.
Người trẻ tuổi này, rốt cuộc là có lai lịch gì? Vậy mà có thể làm cho Tôn Húc sợ hãi như thế, ông ta có loại cảm giác, Diệp Mạn cũng là vì Dương Chấn mà tới.
“Lâm Thiên Trạch, ông muốn như thế nào, vậy cũng là chuyện của ông, không có liên quan gì đến tôi!”
Cuối cùng Tôn Húc cũng quyết định, cắn răng nói: “Đấu với ngài Dương, ông có tư cách sao?”
Nụ cười trên mặt Lâm Thiên Trạch lập tức cứng đờ, chỉ còn lại vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
So ra mà nói, Tôn Húc hẳn là người hận Dương Chấn nhất mới đúng, dù sao chính người trẻ tuổi này đã buộc Tôn Húc quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Nhưng hôm nay, vậy mà Tôn Húc lại từ bỏ cơ hội báo thù tốt như vậy, trái lại còn chất vấn Lâm Thiên Trạch trước mặt mọi người, không có tư cách đấu với Dương Chấn.
Nỗi lòng lo lắng của Diệp Mạn cuối cùng cũng buông xuống, bà ta lo lắng nhất chính là nhà họ Tôn cũng gia nhập về phe nhà họ Lâm, nếu như vậy, bà ta thật đúng là không có cách nào đối phó nổi.
“Tôn Húc, ông có biết ông đang nói cái gì không?”
Sau khi ngơ ngẩn trong chốc lát, Lâm Thiên Trạch phẫn nộ.
Tôn Húc từ chối liên thủ thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác còn nói ông ta không xứng đấu với Dương Chấn, rõ ràng là muốn lấy lòng Dương Chấn.
“Chẳng lẽ tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi nói, ông, không xứng đấu với ngài Dương.”
Tôn Húc lập tức vung tay lên, cao giọng nói: “Hôm nay ai dám bất kính với ngài Dương, thì chính là kẻ địch của nhà họ Tôn tôi!”
Lúc này, tất cả mọi người sợ ngây người, Tôn Húc chính là một trong tám gia chủ của Yên Đô Bát Môn, vậy mà trước mặt mọi người lấy lòng một người trẻ tuổi.
Người nhà họ Ngải, từng người đều mở to hai mắt nhìn, trong lòng bọn họ đang vô cùng hối hận.
Ngay từ đầu bọn họ đã hiểu rõ sự cường đại của Mã Tuân, cũng biết Mã Tuân là cấp dưới của Dương Chấn, thậm chí họ còn dám đối đầu với người của Yên Đô Bát Môn.
Dù vậy, bọn họ vẫn không chịu tin rằng, Dương Chấn có thể ứng phó được với nhà họ Điền, bằng không bọn họ cũng sẽ không đuổi Ngải Lâm ra khỏi nhà họ Ngải.
Thế nhưng bây giờ, nhà họ Diệp ra mặt, thậm chí ngay cả Tôn Húc, cũng lấy lòng Dương Chấn.
Nếu như Ngải Lâm vẫn là người nhà họ Ngải, vậy chẳng phải là nói, hai gia tộc lớn trong Yên Đô Bát Môn đều sẽ bảo vệ nhà họ Ngải sao?
Ngải Minh Húc chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, ông ta vốn muốn gả Ngải Lâm cho con trai ngốc của Tôn Húc, nhưng bây giờ bản thân Tôn Húc lại cực kỳ cung kính với Dương Chấn.
Chuyện này với ông ta mà nói, chính là một chuyện vô cùng châm chọc.
Con gái bị ông ta tự tay đuổi khỏi ra khỏi nhà họ Ngải lại có một người bạn tốt, mà người này không nói một câu nào cũng có thể dọa gia chủ nhà họ Tôn phải lấy lòng trước mặt mọi người.
“Tôn Húc, ông được lắm!”
Lâm Thiên Trạch cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu ông muốn lựa chọn làm chó, vậy tôi cũng không thể nói gì hơn, chỉ là ông thật sự cho rằng bằng vào một người trẻ tuổi có chút năng lực, thì có thể làm gì được nhà họ Lâm tôi sao?”
Mặc dù Tôn Húc nhát gan sợ phiền phức, nhưng đã quyết định phải lấy lòng Dương Chấn thì đương nhiên sẽ không lựa chọn lùi bước, lúc này cười lạnh một tiếng: “Ngay cả hai mươi tên cường giả đứng đầu của nhà họ Lâm ông cũng đã đi theo nhà họ Diệp, ông còn phách lối cái rắm?”
“Nếu thật sự có năng lực, cứ xông lên, nếu tôi mà sợ thì tôi chính là cháu trai của ông!”
Tôn Húc liên tục cười lạnh.
“Ông đã không sợ, vậy tôi sẽ phát tán video ông quỳ xuống đất cầu xin tha thứ lên trên mạng!” Lâm Thiên Trạch tức giận nói.
“Ông thật sự coi tôi là kẻ ngốc hay sao? Ở trước mắt ngài Dương, coi như ông muốn quay video, ông dám không?” Tôn Húc châm chọc nói.
Trước đó ông ta còn bị Lâm Thiên Trạch hù dọa, nhưng sau đó nghĩ lại, ngày đó ở nhà họ Diệp, Mã Tuân làm cho đám người nhà họ Lâm cùng nhà họ Tôn chấn kinh, làm sao sẽ có người dám lấy điện thoại di động ra quay video chứ?
Diệp Mạn cũng cười ha ha nói: “Lâm gia chủ, từ đầu đến cuối, đều là ông tự cho rằng, Điền tổng chọn liên thủ cùng ông, thế nhưng tôi chưa từng nghe thấy Điền tổng nói muốn liên thủ với ông nha.”
Vừa rồi, Diệp Mạn vẫn âm thầm chú ý Điền Hoa, từ ánh mắt của Điền Hoa, bà ta đã thấy ý muốn rút lui.
Lâm Thiên Trạch rõ ràng là muốn mượn đao giết người, đáng tiếc cũng không thành công.
Điền Hoa không ngốc, con của ông ta đã chết, thế nhưng kẻ cầm đầu cũng không phải là Mã Tuân, nếu thật sự vì chuyện này mà khai chiến với nhà họ Diệp cùng nhà họ Tôn thì người nhà họ Điền chết cũng không đơn giản chỉ là một đứa con trai của ông ta.
Hơn nữa, còn có Dương Chấn – một người sâu không thấy đáy, lấy tính tình cẩn thận của Điền Hoa, đương nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Nghe thấy Diệp Mạn nói, Điền Hoa nhíu mày, rõ ràng có chút bất mãn đối với việc Diệp Mạn kéo ông ta vào.
Vẻ mặt Lâm Thiên Trạch hơi thay đổi, nhìn về phía Điền Hoa hỏi: “Điền tổng, con của ông đã chết trong tay tên nhóc kia, ông sẽ không phải muốn nhịn lửa giận này chứ?”
“Lâm gia chủ, ông không cần nhiều lời, muốn làm thế nào, tôi tự có tính toán.” Điền Hoa không mặn không nhạt nói.
Đúng vào lúc này, một chiếc xe Audi A8 màu đen chậm rãi tiến vào nhà họ Ngải.
Một người trung niên từ trong xe đi xuống.
Mà ở sau lưng người trung niên còn có một người trẻ tuổi sưng mặt sưng mũi, bị hai tên cao to vạm vỡ áp chế.
Ở dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người người đó đi tới bên người Dương Chấn, khẽ vuốt cằm nói: “Anh Chấn, chuyện nhà họ Ngải cậu giao cho tôi đã làm xong rồi.”
Khi Lâm Thiên Trạch nhìn thấy người trẻ tuổi bị áp chế là sắc mặt lập tức kinh hãi.
Dương Chấn nhìn người trẻ tuổi kia một cái, nói với Lạc Khải: “Để anh ta mở miệng!”
Người tới chính là Lạc Khải, lúc này vẻ mặt Điền Hoa hơi thay đổi.
Lạc Khải thân là giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn, phần lớn những người ở đây đều biết rõ, gần đây trong một thời gian ngắn, tập đoàn Nhạn Chấn phát triển cực kì nhanh chóng, thân phận Lạc Khải cũng theo đó nước lên thì thuyền lên.
Lúc này, ông lại cung kính với Dương Chấn như thế, rất rõ ràng Dương Chấn là người sau lưng Lạc Khải.
Cho đến giờ phút này, Điền Hoa mới biết thì ra Dương Chấn có quan hệ với nhà họ Vũ Văn.
Chỉ là, nếu như Dương Chấn thật sự chỉ đơn giản là có quan hệ với nhà họ Vũ Văn, thì cũng không có khả năng khiến Tôn Húc lấy lòng anh trước mặt mọi người.
Vậy thì bên phía Dương Chấn không chỉ có mỗi nhà họ Diệp cùng nhà họ Tôn, mà còn thêm một nhà họ Vũ Văn nữa.
Yên Đô Bát Môn, trong đó ba gia tộc lớn đều đã đứng về phía Dương Chấn, có thể nghĩ tới địa vị Dương Chấn lớn như thế nào.
Lúc này, Lạc Khải chạy tới bên người người trẻ tuổi sưng mặt sưng mũi kia, lạnh lùng nói: “Nói hết tất cả những chuyện cậu biết ra, nếu không tôi cho cậu sống thêm ít ngày nữa rồi chết!”
Người trẻ tuổi rõ ràng bị bức ép, nghe thấy Lạc Khải nói, vẻ mặt tràn ngập sự sợ hãi, bỗng nhiên chỉ một ngón tay về phía Lâm Thiên Trạch, giận dữ hét lên: “Là ông ta! Là ông ta cho tôi 15 tỷ bảo tôi giết Điền Tân Vũ, trong tài khoản của tôi, còn có 15 tỷ mà nhà họ Lâm chuyển tới!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ kinh hãi chấn động!
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn Lâm Thiên Trạch.
Ánh mắt Điền Hoa càng như ánh lửa ngút trời, nhìn chằm chằm Lâm Thiên Trạch.