CHƯƠNG 596: GIẢ LÀM BẠN TRAI
“Chú Lạc, hình như bà nội của con gọi chú.”
Bàng Thúy Diễm đột nhiên nói.
“Giáo sư Đỗ lại gọi chú sao?”
Lạc Khải theo bản năng hỏi, nhưng không lâu sau, ông đột nhiên hiểu ý Bàng Thúy Diễm, đây là cố ý làm ông rời đi.
“Chủ tịch, tôi đi tìm giáo sư Đỗ.”
Lạc Khải nói xong, vội vàng chạy về phía giáo sư Đỗ.
Dương Chấn hơi buồn cười nói: “Cô nhóc, định nói yêu cầu gì mà còn phải bắt tổng giám đốc Lạc rời đi thế?”
Bàng Thúy Diễm trừng mắt liếc Dương Chấn, sau đó mới mất tự nhiên nói: “Tôi cho anh cơ hội được làm bạn trai của tôi, đây là yêu cầu của tôi.”
“Hả?”
Tuy Dương Chấn đã rất bình tĩnh, nhưng vẫn phải kinh ngạc vì những lời Bàng Thúy Diễm nói.
Cô gái này, thích anh sao?
Không thể nào?
Đây mới là lần gặp mặt thứ hai thôi đúng không?
“Thúy Diễm, con gái của tôi cũng đã bốn tuổi rồi, giữa hai chúng ta là không có bất cứ khả năng nào hết.”
Dương Chấn vội vàng nói: “Cô xem, hay là cô đổi điều kiện khác đi được không?”
Bàng Thúy Diễm lộ rõ vẻ tức giận lên mặt, mặt còn hơi ửng hồng, lúc cô tức giận trông rất đáng yêu.
“Tối nay tôi muốn tham dự một buổi họp mặt với các bạn thân của tôi, bọn họ đều có bạn trai, chỉ mình tôi độc thân, cho nên tôi muốn anh giả làm bạn trai của tôi.”
Bàng Thúy Diễm thở phì phò nói: “Anh xấu như thế mà còn muốn tôi làm bạn gái anh thật sao? Đúng là nằm mơ!”
Dương Chấn ngạc nhiên, cô gái này đúng là không chịu bất cứ thua thiệt nào mà.
Lúc nãy anh hiểu lầm ý cô, kết quả bây giờ cô đã chê anh xấu.
Dương Chấn cao một mét tám, hơn nữa gương mặt xinh đẹp điển trai, cho dù đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của các chị em phụ nữ.
Bàng Thúy Diễm lại nói anh xấu.
“Tuy anh xấu, nhưng nếu trang điểm một chút thì chắc vẫn miễn cưỡng dẫn ra ngoài được, tôi đành tạm chấp nhận anh vậy! Ai bảo anh thua tôi chứ?”
Thấy Dương Chấn đen mặt, Bàng Thúy Diễm cảm thấy vô cùng hả giận.
“Được rồi, tôi đồng ý, xin cô Bàng hạ miệng lưu tình.” Dương Chấn vội vàng nói.
Đến lúc này anh mới biết, vì sao khi có mặt cô gái này thì Lạc Khải luôn cứ đứng ngồi không yên, thì ra cô gái này là một ma nữ.
“Nếu thế, vậy bây giờ đi theo tôi!”
Bàng Thúy Diễm đắc ý nói.
“Đi? Đi đâu?” Dương Chấn khó hiểu nói.
“Mắc công anh còn là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn, anh ăn mặc nghèo nàn đến cỡ nào kìa? Dù anh có xấu thì cũng không được tự sa ngã, từ bỏ việc chải chuốc cho bản thân chứ?”
Miệng của Bàng Thúy Diễm như súng máy, không nói móc Dương Chấn thì cực kỳ khó chịu.
“Được được được, cô Bàng hạ miệng lưu tình, bây giờ tôi đi theo cô ngay!” Dương Chấn vội vàng nói.
Anh sợ anh lại đồng ý trễ, cô gái này lại xỉa xói anh thêm vài câu.
Dương Chấn thỏa hiệp, Bàng Thúy Diễm lại càng đắc ý, kiêu ngạo như một con gà trống, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, Dương Chấn lại giống như một người hầu, đi theo đằng sau cô.
“Xe của tôi, có cần đổi chiếc khác không?”
Đi đến bên cạnh chiếc Phaeton của Dương Chấn, Dương Chấn không đợi cô xỉa xói gì đã chủ động hỏi.
“Phaeton có giá bán hơn sáu tỷ, động cơ W12, mã lực lớn nhất lên đến 450 Watt, momen lực lớn nhất là 560 n.m/rad, phối hợp với hộp số sàn tự động cấp năm, tăng tốc lên 100km trong vòng 6.1s, tốc độ tối đa là 250km/h, chắc cũng chỉ có loại người như anh mới thích kiểu xa hoa khiêm tốn như thế đúng không?”
Bàng Thúy Diễm đi đến bên cạnh xe Dương Chấn, cười ha ha nói: “Hơn nữa chiếc xe này chắc chắn đã được cải tạo rồi, cửa kính chống đạn, sàn xe lên xuống, nếu tôi đoán không sai thì đến cả động cơ xe cũng đã được độ lên rồi đúng không? Tôi đoán chi phí cải tạo chiếc xa này chắc cũng phải cỡ ba mươi tỷ đúng không?”
Lần này, Dương Chấn thật sự bội phục cô gái này, không ngờ còn hiểu biết về xe, không hổ danh là cô gái dành được giải nhất trong cuộc thi bộ nào mạnh nhất, đúng là rất đáng sợ.
Dương Chấn đột nhiên nghĩ, chồng tương lai của cô gái này có phải là sẽ có áp lực rất lớn không?
Nói không chừng chồng tương lai của cô gái này đi ra ngoài ăn bữa cơm với một cô bạn nữ thì cô gái này cũng có thể phát hiện được, kinh khủng hơn là còn có thể đoán được người đó là ai?
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Dương Chấn, đến nỗi cô có làm được như thế không thì không biết được.
“Tuy chiếc xe này cũng xấu như anh, nhưng ít ra hệ số an toàn đã là tốt nhất, tôi đành tạm chấp nhận dùng nó vậy!”
Bàng Thúy Diễm lại nói móc Dương Chấn, mở ghế phụ lái ra ngồi vào.
Dương Chấn sắp trầm cảm luôn rồi, thật sự không muốn nói câu nào nữa, khởi động xe rời đi.
Nửa tiếng sau, bọn họ đi đến khu thương mại có nhiều cửa hàng xa xỉ nhất trung tâm thành phố.
Nhưng không lâu sau, Dương Chấn đã nhận ra anh lại bị lừa.
Bởi vì cô gái này không phải mua quần áo cho anh, mà là mua quần áo cho chính cô.
“Bộ này, còn có món này nữa, tôi muốn hết!”
Dương Chấn giống hệt như một tên người hầu, luôn đi theo sau Bàng Thúy Diễm.
Dạo mười mấy cửa hàng xa xỉ liên tiếp, chờ hai người bước, Dương Chấn đã xách đầy bao lớn bao nhỏ.
“Cô Bàng, quần áo cô mua chắc mười năm cũng chưa mặc hết, chắc là đủ rồi đúng không?”
Dương Chấn bất đắc dĩ nói, anh phát hiện anh đã không thể xách thêm thứ nào nữa rồi.
Bàng Thúy Diễm trừng mắt nhìn Dương Chấn: “Từ giờ trở đi phải gọi tôi là Thúy Diễm, nếu tối nay bị lộ, tôi sẽ không tha cho anh.”
“Được được được, Thúy Diễm, bây giờ có thể đi về chưa?”
Dương Chấn thật sự rất mệt, anh thật sự không thể hiểu nỗi, mấy cô gái lấy đâu ra sức để đi dạo phố thế?
Anh là người luyện võ mà còn thấy mệt, nhưng Bàng Thúy Diễm lại vẫn còn rất hăng hái.
“Cũng đến giờ rồi, đi thôi!”
Bàng Thúy Diễm nhìn đồng hồ, đúng là có hơi trễ, lúc này mới kết thúc việc mua sắm.
Dương Chấn đáng thương, hai tay xách đầy đồ, nhưng không có món nào là mua cho anh cả.
Hai mươi phút sau, xe ngừng lại ở bãi đậu xe đại học Yên Đô.
“Bạn của tôi sắp đến rồi, bây giờ chúng ta đi ra ngoài đợi!”
Sau khi Bàng Thúy Diễm xuống xe, vừa nhìn về phía ký túc xá ở phía Đông bãi đậu xe, vừa nói.
Bàng Thúy Diễm là sinh viên năm tư của đại học Yên Đô, hôm nay muốn đi chơi với ba người bạn cùng phòng của cô, bình thường mọi người đều bận, cũng chỉ có mình Bàng Thúy Diễm được miễn thi lên thạc sĩ, cũng không bận đến thế.
“Thúy Diễm!”
Đúng lúc này, một cô gái mặc quần jean bó sát từ phía sau bọn họ đi đến.
Một người thanh niên sặc mùi tiền đi theo bên cạnh cô gái, mặc đồ vest giày da như những thành phần tri thức, còn đeo đồng hồ Patek Philippe nổi tiếng trên cổ tay.
Nhưng Dương Chấn chỉ nhìn lướt qua là biết ngay người thanh niên này chỉ là một tên giàu giả, cái đồng hồ Patek Philippe dùng để làm điểm nhấn kia là một món đồ giả.
Đương nhiên, anh chỉ giả làm bạn trai Bàng Thúy Diễm đến tham dự cuộc họp nhóm này, đương nhiên sẽ không vạch trần đối phương.
“Nhiếp Giang, hai người kia đâu?”
Bàng Thúy Diễm hỏi.
“Hai người đó nói đi đón bạn trai, chắc cũng sắp đến rồi!”
Cô gái được gọi là Nhiếp Giang đột nhiên nhìn về phía Dương Chấn đang đứng bên cạnh Bàng Thúy Diễm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó hỏi: “Thúy Diễm, anh ấy là?”
“Anh ấy là bạn trai của tớ, tên Dương Chấn!”
Bàng Thúy Diễm nhập diễn rất nhanh, cực kỳ tự nhiên ôm tay Dương Chấn, sau đó lại giới thiệu với Dương Chấn: “Cô ấy là bạn cùng phòng của em, Nhiếp Giang, đứng bên cạnh là bạn trai của cô ấy, tên là Thạch Bằng.”
“Xin chào!”
Dương Chấn hơi mỉm cười, sau đó chủ động vươn tay, chuẩn bị bắt tay với Thạch Bằng.
Nhưng Thạch Bằng lại không bắt tay với Dương Chấn, mà có hơi oán trách Nhiếp Giang: “Không phải em nói Thúy Diễm chưa có bạn trai sao? Anh đã hẹn với cậu Lương rồi, bây giờ làm sao đây?”
“Em cũng không biết!”
Nhiếp Giang nhìn Bàng Thúy Diễm bằng vẻ mặt đầy oán trách: “Thúy Diễm, không phải tớ đã nói với cậu là tối nay cậu Lương sẽ đến sao? Sao tự nhiên cậu có bạn trai rồi? Cậu làm vậy, không phải là làm tớ khó xử sao?”