CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Hạ Hà an ủi một lúc lâu mới khiến tâm trạng của Tiếu Tiếu ổn định lại.

“Dì, con nhớ ba mẹ, dì có thể gọi điện thoại cho hai người đến đây đón con không?” Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm Hạ Hà với đôi mắt ươn ướt.

Hạ Hà nhìn Tiếu Tiếu với vẻ mặt phức tạp, tuy cô ta không hiểu vì sao Tiếu Tiếu lại bị dẫn đến đây, nhưng nhớ người đưa Tiếu Tiếu đến có nói khoảng thời gian tiếp theo, Tiếu Tiếu sẽ sống cùng với cô ta.

“Anh muốn làm gì tôi cũng được, nhưng anh phải đưa Tiếu Tiếu về nhà.” Hạ Hà đột nhiên nói.

Quan Lâm Phong hơi híp mắt lại: “Tôi đưa em đến đây, cả một tháng đều không chạm vào em, đừng nói em thật sự tưởng tôi sợ em chết ở đây nhé?”

Hạ Hà cắn chặt đôi môi đỏ mọng không nói một lời, trong mắt đầy ý cầu xin.

“Nếu tôi đưa cô bé này đến đây đương nhiên là có mục đích của tôi, em đừng có được nước lấn tới, nếu không tôi không ngại sẽ giết chết nó trước, sau đó lại làm chuyện khác với em đâu.” Quan Lâm Phong cười híp mắt nói.

Hạ Hà biết muốn kêu Quan Lâm Phong thả Tiếu Tiếu là chuyện không thể nào, cô ta bèn thôi không cầu xin nữa.

“Tiếu Tiếu, dì hơi mệt, muốn ngủ một lát, con ở đây một mình nhé, đợi dì tỉnh rồi sẽ chơi với con, được không?” Hai tay Hạ Hà nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Tiếu Tiếu, dịu dàng nói. . truyện ngôn tình

Trong mắt Tiếu Tiếu chứa đầy nước mắt, cô bé rất sợ Quan Lâm Phong, cũng không muốn ở đây một mình.

“Dì, dì ôm Tiếu Tiếu ngủ cùng được không?” Tiếu Tiếu nhìn Hạ Hà bằng đôi mắt ươn ướt.

Hạ Hà kiên nhẫn nói: “Nếu chúng ta đều đi ngủ hết, lát nữa ba mẹ của Tiếu Tiếu đến đón Tiếu Tiếu, không tìm thấy chúng ta thì phải làm sao?”

“Ba mẹ sẽ đến sao?” Trong mắt Tiếu Tiếu có thêm chút ánh sáng.

Tuy Hạ Hà không nỡ lừa gạt Tiếu Tiếu, nhưng vì Tiếu Tiếu nên không thể không gật đầu: “Dì mở phim hoạt hình cho cháu xem, một mình Tiếu Tiếu ngoan ngoãn ở đây đợi ba mẹ nhé, được không?”

“Được ạ!” Tiếu Tiếu vui vẻ nói.

Hạ Hà mở ti vi lên rồi mới đi vào phòng ngủ cùng Quan Lâm Phong.

Vừa vào phòng, Quan Lâm Phong đã gấp rút động tay động chân, nhưng đột nhiên bị Hạ Hà đẩy ra.

“Sao hả? Em còn muốn từ chối à?” Trong mắt Quan Lâm Phong lóe lên chút lạnh lẽo.

Trong mắt Hạ Hà ẩn chứa nước mắt, cô ta cắn môi nhìn chằm chằm vào Quan Lâm Phong: “Không phải anh rất có lòng tin với mình, đảm bảo tôi có thể yêu anh à? Anh làm thế này, dù tôi có chết cũng tuyệt đối không thể yêu anh.”

“Chỉ cần là người phụ nữ Quan Lâm Phong tôi muốn, có loại nào mà không có chứ? Em đúng là xem trọng mình quá rồi, đêm nay tôi nhất định phải ngủ với em, nếu em dám từ chối, tôi sẽ dám giết chết con nhóc kia.” Quan Lâm Phong nói với vẻ mặt tàn nhẫn.

“Cốc! Cốc! Cốc!”

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ vang.

Quan Lâm Phong nhíu mày: “Con nhóc này đúng là tự tìm đường chết.”

Nói xong, anh ta nổi giận đùng đùng đi mở cửa.

“Quan Lâm Phong, anh đừng kích động, anh muốn tôi, tôi cho anh là được, đừng nổi giận với Tiếu Tiếu.” Hạ Hà lập tức hoảng hồn, còn tưởng Quan Lâm Phong muốn đi ra tay với Tiếu Tiếu.

Cô ta vừa muốn đi theo ngăn cản, Quan Lâm Phong đã mở cửa ra.

“Rầm!”

Quan Lâm Phong vừa mới mở cửa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt mình, lập tức tỏ vẻ khiếp sợ.

Anh ta còn chưa kịp lên tiếng, đối phương đột nhiên đá ra một cước khiến anh ta bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống bàn trà, chai vang đỏ và mấy cái ly chân dài để trên bàn trà đều rơi xuống đất võ nát.

“Sao các người có thể tìm đến đây?” Nhìn thấy Mã Tuân, Quan Lâm Phong tỏ vẻ khiếp sợ, bị đá vào ngực, không biết đã gãy mấy cái xương sườn rồi nữa.

Nhưng lúc này sự sợ hãi trong lòng anh ta còn nhiều hơn cảm giác đau đớn trên người vô số lần nữa.

Anh ta hiểu rất rõ chỉ cần Tiêu Tiếu được cứu, rất cỏ khả năng anh ta cũng sẽ bị giết.

Hạ Hà cũng sợ ngây người, trơ mắt nhìn Mã Tuân đi đến trước mặt Quan Lâm Phong, đạp một chân lên ngực anh ta: “Từ khoảnh khắc mày bắt con gái của anh ấy đi, đã định sẵn mày sẽ chết rất thê thảm rồi.”

“Các người không thể giết tôi được, nếu không chắc chắn nhà họ Quan sẽ không bỏ qua cho các người.” Cả người Quan Lâm Phong đều đang run rẩy, cảnh Mã Tuân nhanh gọn lưu loát làm mù bốn tên đàn em của anh ta trong quán rượu Ánh Trăng lần trước vẫn còn khắc sâu trong lòng đây.

Anh ta rất chắc chắn rằng Mã Tuân thật sự dám giết mình.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong phòng khác: “Đánh ngất anh ta mang đi!”

“Vâng, anh Chấn!” Mã Tuân cung kính đáp lời.

Lúc này Hạ Hà mới nhận ra phòng khách bên ngoài còn có người.

Mã Tuân vung chân đá một cước, Quan Lâm Phong lập tức hôn mê.

Trong sự khiếp sợ của Hạ Hà, Mã Tuân tiện tay khiêng Quan Lâm Phong nặng bảy tám chục ký lên vai, sau đó đi tới cạnh cửa sổ, khiêng người nhảy xuống, nhanh chóng biến mất trong đêm đen.

“Ba, dì vẫn còn ở bên trong, trước đó là dì ấy chơi cùng với con, bây giờ chúng ta phải đi rồi, con đi nói tạm biệt dì một tiếng.” Tiếu Tiếu ôm cổ Dương Chấn, ngọt ngào nói.

Dương Chấn biết rất rõ những chuyện Quan Lâm Phong làm với Hạ Hà, nếu không vì sợ Tiếu Tiếu sợ thì anh đã xuất hiện từ lâu rồi.

Dương Chấn thật lòng rất biết ơn người phụ nữ này.

“Dì, dì dậy rồi ạ! Ba đến đón Tiếu Tiếu, con phải đi rồi!” Tiếu Tiếu một tay ôm cổ Dương Chấn, một tay liên tục vẫy vẫy với Hạ Hà.

Lúc trước Dương Chấn đứng bên ngoài cũng chỉ nghe thấy cuộc trò chuyện của Quan Lâm Phong và Hạ Hà thôi, bây giờ mới nhìn thấy mặt cô ta, trong chốc lát có hơi ngạc nhiên.

Không thể không thừa nhận cô gái này rất xinh đẹp, mặc một cái quần jean giặt đến bạc màu, bên trên là áo thun màu trắng, mái tóc đen dài tung bay, trông rất có sức sống thanh xuân.

Có lẽ là bị giam lỏng ở đây quá lâu, chắc cô ta đã gầy đi nhiều, quần jean bó cũng đã rộng hơn.

“Cảm ơn cô khi nãy đã bảo vệ con gái tôi.”

Dương Chấn nghiêm túc nói với Hạ Hà, cô gái này vì không để Quan Lâm Phong chạm vào mình thậm chí còn lấy cái chết ra để uy hiếp, nhưng khi nãy lại vì một bé gái cô ta mới quen không bao lâu mà thỏa hiệp với Quan Lâm Phong.

Đối với Dương Chấn, đây thật sự là một ơn huệ lớn, trong lòng thật sự rất biết ơn.

Hạ Hà hơi lắc đầu: “Không cần cảm ơn tôi, Quan Lâm Phong là lợi dụng Tiếu Tiếu để uy hiếp tôi, là tôi phiền đến Tiếu Tiếu mới đúng, con gái anh rất đáng yêu, tôi rất thích.”

“Dù thế nào, chuyện đêm nay vẫn phải cảm ơn cô.”

Dương Chấn nghiêm túc nói, sau đó đưa một tấm danh thiếp qua: “Tôi tên Dương Chấn, đây là số điện thoại của tôi, sau đó dù gặp phải phiền phức gì cũng đều có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Hạ Hà nhận lấy danh thiếp nhìn sơ qua, danh thiếp rất bình thường, chỉ có một dãy số điện thoại thôi.

Cô ta nhận lấy danh thiếp, mỉm cười: “Tôi tên Hạ Hà!”

Dương Chấn gật đầu: “Bắt đầu từ hôm nay, cô tự do rồi, không cần lo lắng việc Quan Lâm Phong tìm cô nữa.”

Dứt lời, Dương Chấn bế Tiếu Tiếu xoay người rời đi.

Mã Tuân lái xe, Dương Chấn và Tiếu Tiếu ngồi ở ghế sau, xe chạy nhanh đến đại viện nhà họ Tần.

Điều khiến Dương Chấn vui mừng là trên đường đi Tiếu Tiếu nói rất nhiều, không ngừng nói với anh là Hạ Hà kể chuyện cho con bé nghe, còn chơi trò chơi với con bé nữa.

Chỉ cần Tiếu Tiếu không bị dọa sợ đã là tin tức tốt nhất rồi.

Đợi đưa Tiếu Tiếu về đến nhà, Tần Nhã cũng vừa tan làm về nhà không lâu.

“Hai người chạy đi đâu chơi mà muộn thế mới về vậy.” Tần Nhã không biết chuyện Tiếu Tiếu bị bắt cóc, nhìn thấy lúc này Dương Chấn mới dẫn còn gái về thì hơi không vui.

“Tiểu Nhã, xin lỗi, sẽ không còn lần sau nữa đâu.” Dương Chấn cười khẽ nói.

Tần Yên thấy Tiếu Tiếu không sao thì cuối cùng cũng yên tâm.

“Mẹ, mẹ đừng trách ba, đêm nay là dì Hạ luôn chơi với Tiếu Tiếu đó.”

“Dì ấy rất tốt với Tiếu Tiếu, còn kể rất nhiều chuyện với Tiếu Tiếu nữa, Tiếu Tiếu rất thích dì Hạ.”

“Đúng rồi, nhà của dì Hạ rất rộng lớn rất xinh đẹp, Tiếu Tiếu chơi với dì Hạ rất vui.”

Tiếu Tiếu cũng không chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Tần Nhã, còn đang mặt mày hớn hở kể điểm tốt của Hạ Hà, nói xong lại nói với Dương Chấn: “Ba, ngày mai ba lại dẫn con đi chơi với dì Hạ nhé, được không?”

Nhìn thấy vẻ mặt Tần Nhã thay đổi, Dương Chấn biết ngay là cô giận rồi, cảm thấy rất khổ tâm.

Tiếu Tiếu bị bắt cóc, trong nhà ngoài Dương Chấn và Tần Yên ra thì không ai biết nữa.

Anh cũng không muốn Tần Nhã phải lo lắng, cho nên cũng không nói ra dự tính của mình.

Bây giờ Tiếu Tiếu nói vậy, rõ ràng Tần Nhã đã hiểu lầm rồi.

“Tên vô dụng cậu còn dám lêu lỏng ở bên ngoài hả, đúng là chẳng ra gì, Tiểu Nhã lại còn tốt với cậu như vậy.” Chu Kim Hảo luôn muốn Dương Chấn ly hôn với Tần Nhã, bây giờ sao có thể bỏ qua cơ hội này được.

Sắc mặt Tần Yên cũng hơi thay đổi, đương nhiên cô biết Dương Chấn vẫn luôn tìm kiếm Tiếu Tiếu, hoàn toàn không thể nào lêu lỏng với người phụ nữ khác được.

“Mẹ, mẹ đừng gây chuyện nữa được không?”

Cô tức giận nói với Chu Kim Hảo, lại vội nói với Tần Nhã: “Chị, chị đừng hiểu lầm, anh rể vốn kêu em đi đón Tiếu Tiếu, nhưng em không rảnh, giữa chừng anh ấy bận việc, cho nên mới gửi nhờ Tiếu Tiếu ở chỗ của bạn.”

“Mấy đứa đều không rảnh sao không đưa Tiếu Tiếu về nhà? Theo mẹ thấy, thằng nhóc vô dụng này đã lên kế hoạch trước chuyện ly hôn với Tiểu Nhã rồi, lần này về là muốn đem Tiếu Tiếu đi, cho nên tối nay còn cố ý dẫn đi gặp người phụ nữ kia nữa.”

Chu Kim Hảo nói với giọng điệu chanh chua: “Con nhìn đi, còn chưa được mấy tiếng mà Tiếu Tiếu đã khen cô ta như thế rồi.”

Tần Nhã tỏ vẻ tức giận, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn bằng đôi mắt đỏ ửng: “Anh giải thích đi!”

Dương Chấn thật sự không ngờ sẽ bị Tần Nhã hiểu lầm, nhưng Tiếu Tiếu nói thế, không bị hiểu lầm mới là lạ, lại thêm Chu Kim Hảo ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, thật sự là châm dầu vào lửa mà.

“Tiểu Nhã, em đừng hiểu lầm. Thật sự đúng như Tiểu Yên nói mà, giữa chừng anh có việc, hết cách mới gửi Tiếu Tiếu cho người bạn kia một lát.” Dương Chấn hơi chột dạ nói.

Tần Nhã đột nhiên cười khẩy, không nói một lời bế Tiếu Tiếu về phòng.

“Anh rể, anh mau đi giải thích đi!” Tần Yên thấy Dương Chấn còn đứng yên tại chỗ thì nôn nóng thúc giục.

Dương Chấn lắc đầu: “Có một vài chuyện vẫn chưa xử lý xong, anh không yên tâm, bây giờ không có thời gian để giải thích, đợi anh về rồi hãy giải thích với Tiểu Nhã sau.”

Anh nói xong thì xoay người rời đi.

Mã Tuân còn đang đợi anh ở bên ngoài, Quan Lâm Phong còn đang trong tay bọn họ, anh phải tự mình đến nhà họ Quan một chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc