CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 588: NHÀ THEO DÒNG DÕI CÓ HỌC

Vừa rồi Dương Chấn mới nhắc nhở qua, phải chú ý sự an toàn của giáo sư Đỗ. Chưa được một phút mà đã nhận được tin tức giáo sư Đỗ bị thương.

Vẻ mặt Lạc Khải đầy áy náy, nhưng bây giờ không phải lúc giải thích. Ông vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Chủ tịch, bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện!”

“Tôi đi chung với ông!”

Dương Chấn cũng đi theo, đồng thời gọi một cú điện thoại: “Chị Irene, bên này tôi có một trưởng bối cực kỳ quan trọng đang bị trọng thương, vừa được xe cứu hộ đưa đi…”

“Bây giờ tôi sẽ tới bệnh viện.”

Dương Chấn còn chưa kịp nói xong liền bị Irene ngắt lời.

Irene là chuyên gia đỉnh cao trong lĩnh vực y học, không chỉ có y thuật giỏi, mà cũng quen biết các chuyên gia có uy tín về mọi mặt.

Có cô ta ra mặt, giáo sư Đỗ nhất định không sao.”

“Anh Chấn, xin lỗi, tôi không bảo vệ được giáo sư Đỗ.”

Trên đường đến bệnh viện, Lạc Khải đỏ cả mắt, nói lời xin lỗi.

Dương Chấn lắc đầu: “Chuyện này không trách ông được, trước cứ đến bệnh viện đã, hiểu rõ tình hình rồi lại nói.”

Giáo sư Đỗ là ân sư của Lạc Khải, trong mắt Lạc Khải giáo sư chẳng khác gì bố mẹ. Với cả chính ông ta là người giới thiệu giáo sư Đỗ phụ trách việc thiết kế Cửu Châu Thành.

Bây giờ giáo sư Đỗ xảy ra chuyện, Lạc Khải là người khó chịu nhất.

Hai mươi phút sau liền tới viện y học ở Yên Đô.

“Chủ tịch Dương, tổng giám đốc Lạc!”

Dương Chấn và Lạc Khải vừa mới tới phòng cấp cứu, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi tới, là Người quản lý dự án ở Cửu Châu Thành.

“Nói cho tôi biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên giáo sư Đỗ lại phải cấp cứu?” Lạc Khải thấp giọng hỏi.

“Vừa rồi, có một nhóm người đến công trường, còn đả thương công nhân, buộc chúng ta phải dừng thi công.”

“Giáo sư Đỗ tức không nhịn được, nên cãi lộn vài câu, ai ngờ đối phương lại ra tay với giáo sư Đỗ.”

“Còn cả mấy người bảo vệ giáo sư Đỗ kia, người thì bị đánh gãy tay, người thì bị đánh gãy chân, bây giờ cũng đang nhập viện trị liệu.”

Người Quản lý dự án vội vàng nói, mặt mũi ông ta cũng sưng vù, trên người còn có bụi đất, hiển nhiên là cũng bị đánh.

Bọn họ là ai?” Lạc Khải nghiến răng hỏi.

Người quản lý dự án lắc đầu: “Không biết, chỉ biết trên cổ mỗi người bọn họ đều có một hình xăm chết chóc hình chữ thập.”

Trong mắt Lạc Khải lóe lên tia kinh ngạc, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.

“Ông biết là ai sao?” Dương Chấn hỏi.

Lạc Khải gật đầu, trầm giọng nói: “Là đàn em của câu lạc bộ Hoàng Kim.”

“Câu lạc bộ Hoàng Kim?”

Dương Chấn cau mày lại, dường như đang suy nghĩ tại sao những người này lại ngăn cản tiến độ ở Cửu Châu Thành.

Trước đó lúc anh dẫn giáo sư Đỗ đến mảnh đất phía Nam thì gặp Tào Huy, anh ta muốn mua lại mảnh đất phía Nam trong tay Dương Chấn.

Có điều bị Dương Chấn từ chối, còn cả tối qua lúc ở câu lạc bộ Hoàng Kim, cũng bị Tào Huy ngăn cản.

Kết quả là, trước mắt bao người, Dương Chấn nhấc Tào Huy lên như xách gà con, ném ra ngoài, làm cho anh ta ngã trên đất, lập tức hôn mê.

Nếu như không phải Dương Chấn muốn trở mặt với Vương tộc thì bây giờ Tào Huy đã trở thành một cái xác rồi.

Nhưng điều Dương Chấn không ngờ tới là, mình buông tha cho nhà họ Tào, vậy mà nhà họ Tào lại không muốn buông tha cho anh.

“Các người tốt nhất nên cầu nguyện cho giáo sư Đỗ đừng xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sẽ cho cả nhà họ Tào các người chôn cùng!”

Dương Chấn nhắm hai mắt lại, một luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ người anh. Lạc Khải ở gần anh nhất liền lạnh cả người, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.

“Chủ tịch, anh biết đối phương là ai sao?”

Một hồi lâu sau, Lạc Khải mới thu lại cảm xúc của mình, nhìn Dương Chấn hỏi.

Dương Chấn hỏi: “Còn nhớ rõ lần trước chúng ta đưa giáo sư Đỗ đến mảnh đất phía Nam gặp phải những người kia không?”

Lạc Khải gật đầu, kinh ngạc nói: “Là cái tên trẻ tuổi Tào Huy có Vương tộc đứng sau sai người làm?”

Dương Chấn trầm giọng nói: “Câu lạc bộ Hoàng Kim chính là sản nghiệp của nhà họ Tào, bây giờ đang do Tào Huy chịu trách nhiệm.”

“Thì ra là anh ta!” Lạc Khải nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhưng vừa nghĩ tới thân phận đối phương có Vương tộc đứng sau thì lại lo lắng nói: “Chủ tịch, hạng mục Cửu Châu Thành sẽ không vì thế mà bị ngừng chứ?”

Dương Chấn lắc đầu, cười mỉa mai một tiếng: “Một tên có Vương tộc phía sau thôi, cho dù chủ của Vương tộc tới cũng không ngăn cản được hạng mục Cửu Châu Thành!”

Lạc Khải nhìn Dương Chấn một chút, cho dù đối mặt với kẻ địch mạnh cơ nào, hình như Dương Chấn cũng không để vào mắt.

Có điều, lần này kẻ địch là hậu nhân của nhà họ Tào, một trong bốn Vương tộc lớn, sao Dương Chấn có thể dễ dàng giải quyết như trước kia chứ?

“Thù của giáo sư Đỗ, tôi sẽ giúp ông ấy báo. Ông chỉ cần phụ trách tốt tập đoàn Nhạn Chấn là được.” Dương Chấn lên tiếng nói.

“Vâng chủ tịch!”

Lạc Khải vội vàng đáp.

“Bà nội thế nào rồi?”

Đúng lúc này, một tiếng khóc nức nở đột nhiên vang lên, sau đó liền thấy một nhóm ba người cuống quít tới.

Người vừa nói chuyện cũng đang chạy đầu tiên là một người phụ nữ trẻ tuổi, theo sau lưng còn có một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trung niên.

Có thể nhìn thấy một chút bóng dáng của giáo sư Đỗ trên mặt của người đàn ông trung niên, thân phận của đối phương vô cùng sống động.

“Thúy Diễm, giáo sư Đỗ vẫn còn bên trong.”

Lạc Khải đi tới trước, một mặt áy náy, cúi đầu, thậm chí không nhìn cô gái trẻ tuổi gọi là Thúy Diễm kia.

“Giáo sư Bàng!”

Cuối cùng Lạc Khải vẫn phải ngẩng đầu, vừa nhìn về phía con trai của giáo sư Đỗ, vừa áy náy nói: “Thật sự xin lỗi, là tôi không chăm sóc tốt cho giáo sư Đỗ!”

Trước đó Lạc Khải đã nói cho Dương Chấn về tình hình trong nhà của giáo sư Đỗ. Một nhà giáo sư Đỗ đều là nhà có truyền thống học hành, con của giáo sư Đỗ tên là Bàng Dũng, cũng dạy học ở Yên Đô.

Người yêu của Bàng Dũng cũng dạy đại học ở Yên Đô.

Về phần Bàng Thúy Diễm, là sinh viên năm tư của đại học Yên Đô, nghe nói thành tích học tập cực kỳ tốt, đã bảo vệ xong nghiên cứu.

Nghe lời xin lỗi của Lạc Khải, Bàng Dũng thở dài, khẽ lắc đầu: “Xây một tòa thành là ước mơ cả đời của mẹ tôi. Ông có thể cho bà cơ hội này, chúng tôi hẳn phải cảm ơn ông.”

“Tôi nghĩ, nhất định ông cũng không muốn mẹ tôi bị thương. Chuyện đã rồi, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho bà ấy có thể bình yên vô sự, ông cũng không cần quá tự trách.”

Không hổ là gia đình có học thức, quả nhiên là người biết thấu hiểu.

Lạc Khải lại càng thêm hổ thẹn, đỏ mắt nói: “Cảm ơn!”

“Vị này là?”

Bàng Dũng không muốn Lạc Khải tự trách quá nên cố ý nói sang chuyện khác, nhìn Dương Chấn ở bên cạnh thì hỏi Lạc Khải.

“Anh ấy chính là chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn, chủ tịch Dương.” Lạc Khải vội vàng giới thiệu.

Bàng Dũng mỉm cười, chủ động vươn tay về phía Dương Chấn: “Thì ra cậu chính là chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn, hân hạnh hân hạnh.”

Dương Chấn đang tính đưa tay ra nắm lại thì liền bị một bóng người trẻ tuổi ngăn giữa hai người.

Là Bàng Thúy Diễm, vẻ mặt cô ta tức giận, nói: “Nếu anh đã là chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn vậy thì anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn với việc của bà nội tôi!”

“Bà tôi mà không có vấn đề gì thì được, nhưng bà mà xảy ra bất trắc, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”

Hai mắt Bàng Thúy Diễm đỏ bừng, rưng rưng nước mắt, thở phì phò nhìn Dương Chấn.

Bình luận

Truyện đang đọc