CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Giang Châu, chi nhánh của Tập đoàn Nhạn Chấn.

Dương Chấn đang ngồi trước bàn làm việc, trong tay vẫn đang xem một số tài liệu.

Trong khoảng thời gian này, Tần Đại Quang vẫn luôn ở bệnh viện, Tần Nhã và Tần Yên hằng ngày thay phiên nhau đến bệnh viện chăm sóc, công ty lại gặp phải một số lượng lớn các vụ chấm dứt hợp đồng, xem như gặp rắc rối rất lớn.

Mặc dù Dương Chấn rất nóng lòng muốn tìm kiếm tung tích của Chu Kim Hảo, nhưng chuyện của công ty cũng rất quan trọng.

Khi anh đang xử lý tài liệu thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

“Tiểu Nhã, sao thế?”

Dương Chấn kết nối điện thoại, dịu dàng hỏi.

“Dương Chấn, mẹ em đâu?” Tần Nhã hỏi.

“Anh không biết!”

Dương Chấn có chút chột dạ nói.

Tối hôm qua anh phái người hộ tống Chu Kim Hảo rời đi, kết quả Chu Kim Hảo bị người ta bắt cóc giữa đường, cho đến bây giờ vẫn không có bất cứ tin tức gì của bà ta.

Đương nhiên anh sẽ không nói cho Tần Nhã biết rằng Chu Kim Hảo đã không thấy ngay vào lúc này.

“Anh thật sự không biết?”

Tần Nhã hỏi lại lần nữa, giọng nói có chút không đúng.

Dương Chấn không chút do dự, mở miệng nói: “Thật sự không biết!”

Bây giờ nói cho Tần Nhã sự thật thì Tần Nhã sẽ chỉ càng thêm lo lắng.

Tần Đại Quang vẫn đang nằm trên giường bệnh, có thể tỉnh lại hay không vẫn còn chưa biết.

Nếu như để cô biết Chu Kim Hảo biến mất, hiện tại sống chết không rõ, chẳng phải Tần Nhã sẽ thật sự sụp đổ sao?

“Được!”

Tần Nhã chỉ đáp lại một chữ, liền cúp điện thoại.

Nghe đầu dây bên kia truyền đến âm thanh máy bận, bỗng nhiên Dương Chấn cảm giấy có chút không đúng.

Khi Tần Nhã nói ra chữ “Được”, trong giọng nói mang theo vài phần thất vọng.

“Không phải cô đã biết điều gì rồi chứ?” Dương Chấn nói nhỏ.

Một bên khác, sau khi Tần Nhã cúp điện thoại, trên mặt sớm đã hiện đầy nước mắt.

Lúc này, cô đang theo dõi trên màn hình điện thoại di động, hình ảnh chính là khuôn mặt của Chu Kim Hảo.

“Chào mọi người, tôi tên là Chu Kim Hảo, là người Châu Thành, hai mươi tám năm trước tôi gả vào nhà họ Tần ở Giang Châu.”

“Vốn tôi có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có hai đứa con gái xinh đẹp hiểu chuyện, một đứa làm giám đốc tập đoàn Tam Hòa, một đứa làm giảm đốc chi nhánh tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu.”

“Mà chồng tôi, vốn là giám đốc công ty vật liệu xây dựng Long Hà, nhưng chính hạnh phúc gia đình như thế lại bị anh ta làm hỏng!”

“Mà anh ta chính là con rể của tôi, tổng phụ trách chi nhánh của tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu, Dương Chấn!”

Khi Chu Kim Hảo tiết lộ ra tin tức này, vô số người xem đều sợ ngây người.

Rất nhiều người đều đã từng nghe đến danh tiếng của tập đoàn Nhạn Chấn, nhưng lại không biết chi nhánh của tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu lại còn có một người tổng phụ trách.

Chu Kim Hảo mặt mũi tràn đầy nước mắt, khóc nói: “Dương Chấn vì ác ý cạnh tranh, dẫn đến việc rất nhiều xí nghiệp đều chủ động hủy bỏ hợp tác cùng chi nhánh Giang Châu.”

“Dương Chấn lo lắng chuyện thâm hụt tài chính của công ty sẽ bị lộ, muốn nhanh chóng gom góp một khoản tiền để bổ sung vào tài chính cho công ty nên đã nghĩ đến tài sản của chúng tôi.”

“Chỉ một tuần trước, chồng của tôi bị tai nạn biến thành người thực vật, bây giờ đang ở bệnh viện Giang Châu, mà tất cả những việc này đều do Dương Chấn làm!”

“Bởi vì chỉ khi chồng tôi chết đi, anh ta mới có cơ hội chiếm lấy tài sản của chúng tôi!”

“Chuyện anh ta âm thầm tìm người đâm chồng tôi bị tôi phát hiện, sợ chuyện này sẽ bị tôi đưa ra ánh sáng nên đã đánh đập tôi một trận, còn bức tôi rời đi, nếu không sẽ đánh chết tôi.”

Chu Kim Hảo than thở khóc lóc, đem những lời nói bịa đặt nói ra trên sóng truyền hình trực tiếp.

Đến cuối cùng, Chu Kim Hảo khóc không thành tiếng, hướng ống kính, khóc nói: “Tiểu Nhã, Tiểu Yên, mẹ chỉ muốn nói cho các con biết, các con thật sự đã nhìn nhầm người! Tần Nhã, anh ta chính là một tên mặt người dạ thú!”

“Nếu như có một ngày, các con phát hiện không thấy mẹ, rất có thể, mẹ đã chết, bị Dương Chấn tìm người âm thầm giết, hài cốt không còn!”

“Nhớ kỹ lời nói của mẹ, nhất định phải rời xa tên cầm thú kia!”

Vô số người xem đều bật khóc.

“Không ngờ tên khốn kiếp tên Dương Chấn này lại độc ác đến như vậy!”

“Đúng vậy, anh nhìn trên mặt dì Chu đều là vết thương, tất cả đều là do tên súc sinh kia làm!”

“Nếu anh ta đã là tổng phụ trách chi nhánh Tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu, vậy từ nay về sau, chúng ta sẽ không tiếp tục dùng sản phẩm của công ty bọn họ nữa!”

“Đúng, tuyệt đối không dùng sản phẩm của Tập đoàn Nhạn Chấn, loại công ty vô lương tâm thế này nên đóng cửa!”

“Tập đoàn Nhạn Chấn, cút ra khỏi Giang Châu! Dương Chấn, cút ra khỏi Giang Châu!”

Có người kéo nhịp điệu, toàn bộ phòng phát trực tiếp, trên màn hình đều là câu nói này.

Rất nhiều thổ hào thậm chí đã bỏ ra hàng chục triệu đến hàng trăm triệu vì để lời mắng Dương Chấn của mình ở nơi dễ nhìn thấy trên màn hình.

Nhìn những món quà khác nhau xuất hiện trên màn hình, những người dẫn chương trình trên mạng đều cực kỳ hưng phấn.

Trong buổi phát sóng trực tiếp này, thu nhập quà của mỗi người ước tính có thể hơn mấy trăm triệu.

Nhìn trên màn hình, mặt mũi Chu Kim Hảo sưng vù, Tần Nhã khóc, khóc rất thương tâm.

Mặc dù cô hiểu rằng những lời Chu Kim Hảo nói trên sóng trực tiếp đa phần đều là giả, nhưng vẫn vô cùng thương tâm khổ sở.

“Mẹ, thật xin lỗi, nếu như không phải con đuổi mẹ ra ngoài, bây giờ bộ dáng của mẹ sẽ không thế này, đúng không?” Tần Nhã khóc nói.

Nhất là nghe thấy lời nói cuối cùng của Chu Kim Hảo với cô và Tần Yến, nói nếu một ngày không thấy bà ta, có khả năng bà ta đã chết càng khiến cho cô thương tâm.

“Dương Chấn, tại sao anh lại muốn nói dối em? Tại sao?” Tần Nhã khóc nói.

Tối hôm qua, Chu Kim Hảo ở cửa bệnh viện, lúc bị người của Dương Chấn đưa đi, cô đều nhìn thấy.

Vốn cho rằng Dương Chấn phái người hộ tống Chu Kim Hảo rời đi.

Nhưng không ngờ, tối hôm qua lúc Chu Kim Hảo rời đi còn rất tốt, mới trải qua một đêm, toàn thân đều là vết xanh tím.

Cô biết ân oán giữa Chu Kim Hảo và Dương Chấn, vậy nên sau khi nhìn thấy những vết thương của Chu Kim Hảo, cô cho rằng tất cả những thứ này đều là do Dương Chấn phái người làm.

Cùng lúc đó, Dương Chấn đang ở chi nhánh của Tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu xử lý công việc.

Đúng lúc này, bỗng nhiên anh nhận được điện thoại của Quan Tôn Sắc: “Anh Dương, anh mau nhìn trang đầu Giang Châu, Chu Kim Hảo đang phát trực tiếp!”

Dương Chấn không chút do dự, lập tức mở trang đầu Giang Châu ra.

Khi anh mở chương trình phát phát trực tiếp ra thì nó đã kết thúc, nhưng nội dung phát sóng trực tiếp vừa rồi của Chu Kim Hảo lại được treo thật cao trên trang chủ tin tức, đã được đưa đến chỗ dễ thấy nhất.

Đương Dương Chấn ấn mở video, sau khi xem hết nội dung phát sóng trực tiếp, sắc mặt âm trầm cực điểm.

Anh chợt nhớ tới, vừa rồi khi Tần Nhã gọi điện thoại chất vấn mình, Chu Kim Hảo đang ở đâu cũng có chút không thích hợp, hóa ra là vì chương trình phát sóng trực tiếp này.

“Xem ra, tình cảnh của Chu Kim Hảo, rất nguy hiểm!” Dương Chấn lạnh giọng nói.

Anh đã đoán được đại khái, vừa rồi phát sóng trực tiếp, rõ ràng là hướng về phía mình và Tập đoàn Nhạn Chấn.

Lực lượng mạng lưới dư luận lớn thế nào, anh biết rất rõ.

Sợ rằng không lâu nữa, giá trị của Tập đoàn Nhạn Chấn trên thị trường sẽ vì chương trình phát sóng trực tiếp này của Chu Kim Hảo mà giảm mạnh.

Giá trị thị trường của công ty, Dương Chấn có thể kéo trở về, nhưng bây giờ mấu chốt lại là Chu Kim Hảo.

Nếu như nói bà ta còn có giá trị lợi dụng, chỉ có điều cuối cùng đó chính là dùng cái chết của bà ta để giá họa cho anh.

Một khi Chu Kim Hảo chết rồi, cộng thêm buổi phát sóng vừa rồi, tất cả mũi nhọn đều sẽ nhắm ngay vào Dương Chấn.

Khi đó, chi nhánh Tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu cũng sẽ gặp phải khủng hoảng rất lớn.

Thậm chí có khả năng, vì vậy mà bị phá hủy!

Bình luận

Truyện đang đọc