CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 499: THANH LÝ MÔN HỘ

Không ai ngờ, Diệp Mạn lại âm thầm nuôi dưỡng mười cường giả.

Ngay từ đầu, Dương Chấn cũng cảm giác được sự tồn tại của những người này, chỉ là không hề liên tưởng tới Diệp Mạn, nên giờ cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng như thế này càng tốt, tránh cho tự mình ra tay.

Đây vốn là chuyện của nhà họ Diệp, nếu Dương Chấn tùy tiện ra tay, chỉ sơ ý một chút, dù giết chết ai, anh cũng không biết làm sao đối mặt Tần Nhã.

Anh chỉ cần bảo đảm an toàn cho Diệp Mạn là được rồi.

“Diệp Mạn, mày đang muốn tạo phản sao?”

Sau khi ngớ người ra một chút, gương mặt già nua phủ kín nếp nhăn của Diệp Kế Tông đầy vẻ phẫn nộ.

“Tất cả đều do ông ép tôi, nếu không phải do ông ép thì sao tôi lại đi đến bước đường hôm nay?”

“Nếu không có tôi, nhà họ Diệp làm sao có thể chiếm đoạt nhà họ Tề?”

“Nếu như không chiếm đoạt được nhà họ Tề, e là nhà họ Diệp đã bị loại khỏi Yên Đô bát môn rồi.”

“Tôi cũng là dòng chính nhà họ Diệp, điều nào trong tộc quy cho thấy phụ nữ không thể làm chủ nhà họ Diệp chứ?”

Diệp Mạn vẻ mặt lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén đảo qua đám người nhà họ Diệp, nhưng phàm người đối mặt với bà ta đều vô thức cúi đầu, thậm chí còn không đủ can đảm liếc nhìn bà ta một cái.

“Đúng là tộc quy không có quy định phụ nữ không thể làm người đứng đầu, nhưng đây là một quy định bất thành văn của gia tộc, mấy trăm năm qua, nhà họ Diệp vẫn luôn tuân thủ, mày dựa vào cái gì mà muốn ngoại lệ?”

Diệp Kế Tông đáp trả, dù đã tám mươi tuổi nhưng khí thế của ông ta không hề kém người trẻ tuổi.

“Quy định bất thành văn của gia tộc ư? Thật hết sức buồn cười!”

Diệp Mạn cười nhạo: “Dù có là quy định bất thành văn của gia tộc thì hôm nay tôi cũng phải phá nó, càng phải phế bỏ quy định này, phụ nữ thì sao, bây giờ là thời đại nam nữ bình đẳng, phụ nữ cũng có tôn nghiêm, cũng có địa vị.”

“Sau này dù là nam hay nữ, chỉ cần có năng lực thì đều có tư cách trở thành người đứng đầu nhà họ Diệp.”

“Đã trăm năm qua đều không có phụ nữ làm người đứng đầu nhà họ Diệp, vậy Diệp Mạn tôi là người phụ nữ đầu tiên làm chủ nhà họ Diệp.”

Lúc này Diệp Mạn cứ như biến thành người khác, cả người tản ra uy nghiêm của người lãnh đạo.

Bà ta tự tin nhưng không cuồng vọng, người phụ nữ dựa vào sức mình tạo dựng tập đoàn Hồng Mạn Ba, há có thể là nhân vật đơn giản?

“Mày… mày, mày đang muốn bức tử tao hả?”

Diệp Kế Tông giận dữ hét lên, tức giận đến cả người run rẩy.

“Diệp Mạn, đủ rồi.”

Đúng lúc này, Diệp Thương bỗng nhiên đứng dậy, nghiến răng nói: “Sao cô có thể nói chuyện với ba như vậy chứ? Chẳng lẽ phải ép chết ba, cô mới hài lòng?”

Diệp Mạn vẻ mặt khinh thường nhìn Diệp Thương một chút, châm chọc nói: “Lúc này anh đứng ra, là vì muốn ở trước mặt ông ta biểu hiện một chút, từ đó để ông ta tuyên bố anh là người thừa kế sao?”

Gương mặt già nua của Diệp Thương lên, lập tức thẹn quá hóa giận nói: “Cô đang nói hươu nói vượn gì thế? Qua các đời, chỉ có người đứng đầu mới có quyền bổ nhiệm vị trí người đứng đầu tiếp theo, hiện ba mới là người đứng đầu, ba muốn để ai trở thành người đứng đầu thì chính là người đó, nếu như ba thật bằng lòng để cô kế thừa vị trí người đứng đầu thì Diệp Thương tôi tuyệt không hai lời.”

“Nhưng ba cũng không quyết định như vậy mà toàn cô hùng hổ dọa người.”

“Được lắm! Không phải cô rất lợi hại sao? Ngay cả ba cũng muốn giết, đến đi, trước hết hãy giết tôi đi!”

Diệp Thương cảm xúc kích động, trực tiếp ngăn trước mặt Diệp Kế Tông, dáng vẻ đứa con có hiếu.

Diệp Vô Song mí mắt nhảy lên, vẻ mặt giãy dụa, anh ta đương nhiên biết, có Dương Chấn và Mã Tuân ở đây thì Diệp Mạn vô cùng đáng sợ.

Đây là cơ hội duy nhất của anh ta, nếu như bây giờ Diệp Thương ra mặt như thế, có lẽ sẽ được Diệp Kế Tông thưởng thức, rồi truyền lại vị trí người đứng đầu cho.

Nhưng dù Diệp Kế Tông có giao vị trí người đứng đầu cho mình mà Diệp Mạn vẫn ở đây, thì mình có thể làm gì chứ?

Nghĩ vậy, Diệp Vô Song vẫn là lựa chọn quan sát.

Diệp Mạn lạnh lùng nhìn Diệp Thương một chút, khinh thường nói: “Nếu anh đã muốn chết như vậy, thì tôi sẽ thành toàn cho anh, dù là giết gà dọa khỉ, vừa hay để người nhà họ Diệp nhìn xem, một khi người phụ nữ đã nổi điên thì chuyện gì cũng có thể làm ra.”

Dứt lời, bà ta vung tay lên, ra lệnh một tiếng: “Trong vòng mười giây, nếu Diệp Thương còn chưa tránh ra, thì giết!”

“Rõ!”

Mười mấy cường giả đeo mặt nạ quỷ đồng thanh hô lên.

Cả nhà họ Diệp tràn ngập sát ý nồng nặc, làm cho lòng người run sợ.

Nghe vậy, toàn thân Diệp Thương không khỏi run rẩy, ông ta đứng ra cũng chỉ vì vị trí người đứng đầu, vốn còn ôm hi vọng rất lớn với Diệp Mạn, nhưng kết quả chỉ có thất vọng to lớn.

“Diệp Mạn, tôi thế nhưng là anh Hai cô, ngay cả tôi mà cô cũng muốn giết à?”

Diệp Thương vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi.

Sắc mặt Diệp Mạn không đổi, hết sức lạnh lùng, giơ cổ tay lên, mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, hờ hững nói: “Ba giây cuối cùng.”

“Em gái, em thật muốn giết anh sao?”

Diệp Thương mở to hai mắt nhìn.

“Đến giờ rồi!”

Diệp Mạn dùng hành động đáp lại ông ta, hét lên một chữ: “Giết!”

Cường giả đeo mặt nạ quỷ bước thẳng về phía Diệp Thương, cho đến lúc này, Diệp Thương mới bừng tỉnh, Diệp Mạn là thật muốn giết mình.

“Tôi rời khỏi cuộc tranh giành vị trí người đứng đầu.”

Mắt thấy cường giả mặt nạ quỷ sắp đánh tới, Diệp Thương lớn tiếng gào lên.

Sau khi hô lên như vậy, ông ta chợt cảm thấy cả người thư thái, làm người thừa kế nhiều năm như vậy, gánh nặng trên vai ông ta quá nặng.

Bỗng nhiên trước mặt mọi người hô to muốn từ bỏ cuộc tranh giành vị trí người đứng đầu, bỗng nhiên có cảm giác tháo xuống gánh nặng.

“A!”

Diệp Mạn ánh mắt khinh thường đến bên cạnh Diệp Thương, ánh mắt lập tức thu hồi, nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Kế Tông, giễu cợt nói: “Đây chính là người đứng đầu tương lai mà ông chỉ định, một kẻ sợ chết hèn nhát mà thôi.”

“Chẳng lẽ trong mắt ông, kẻ nhu nhược như vậy mới là người đứng đầu thích hợp nhất của nhà họ Diệp?”

“Đúng rồi, còn có một con chuột nhắt ngay cả dũng khí đứng ra đánh cược một lần cũng không có.”

“Từ khi nào, nhà họ Diệp đã lưu lạc tới loại tình trạng này, chỉ có kẻ hèn nhát cùng bọn chuột nhắt mới có tư cách kế thừa vị trí người đứng đầu?”

“Ông luôn miệng nói, sợ sau khi chết không có cách nào đối mặt với tổ tiên, chẳng lẽ ông cam tâm giao vị trí người đứng đầu cho loại người này?”

Ngôn ngữ Diệp Mạn cực kỳ sắc bén, tràn đầy châm chọc.

Mỗi câu nói, đều khiến sắc mặt Diệp Kế Tông càng thêm tái nhợt, bà ta vừa nói mấy câu, Diệp Kế Tông bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc trở nên hết sức uể oải.

Dòng chính nhà họ Diệp khá đông đảo, nhưng lúc này dưới áp lực của Diệp Mạn, mà không ai dám đứng ra nói câu nào.

Gương mặt Diệp Mạn ánh lên vẻ bi thương và không đành lòng nhưng nhanh chóng biến mất.

“Đưa người đứng đầu tiền nhiệm nhà họ Diệp đi bệnh viện điều dưỡng!”

Diệp Mạn nghiêm nghị nói với đám người.

Mấy người giúp việc nhà họ Diệp nhanh chóng tiến lên, chuẩn bị dìu lấy Diệp Kế Tông, nhưng lại bị Diệp Kế Tông cự tuyệt.

Ông ta một tay chống ba – toong, một tay chống bàn, loạng choạng đứng lên, trên gương mặt dãi dầu sương gió chỉ còn lại vẻ cô đơn.

“Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Diệp Mạn là người đứng đầu nhà họ Diệp.”

Dứt lời, Diệp Kế Tông chống ba – toong bước về phía trước rời đi.

Trong trang viên đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn chiếu xuống, bóng lưng Diệp Kế Tông kéo rất dài, mọi người đều nhìn theo bóng lưng tập tễnh của ông ta rời đi.

Ai cũng hiểu thời đại thuộc về Diệp Kế Tông đã hoàn toàn kết thúc.

Sau này nhà họ Diệp sẽ có người phụ nữ đầu tiên quản lý.

Dương Chấn hơi xúc động, Diệp Mạn có thể làm được như thế, vừa trong dự đoán vừa ngoài dự đoán của anh.

“Bây giờ là lúc thanh lý môn hộ!”

Đúng lúc này, Ánh mắt Diệp Mạn bỗng nhiên nhìn về phía một bóng dáng trẻ tuổi phía trước, ánh mắt ánh lên sự chết chóc.Nhìn theo tầm mắt của Diệp Mạn thì thấy mặt mũi Diệp Vô Song tràn đầy sợ hãi và lo lắng.

“Cô à, cháu đã từ bỏ cuộc chiến gia chủ từ lâu rồi, ở nhà họ Diệp chỉ có cô là người thích hợp làm gia chủ nhất.”

Diệp Vô Song nói mình đã từ bỏ cuộc chiến gia chủ trước, sau đó lại nịnh nọt.

Nhưng vì Diệp Vô Song đã chọc phải cao thủ của Hiệp hội Võ đạo, cũng có thể nói tất cả những chuyện đã xảy ra với nhà họ Diệp ngày hôm nay đều do Diệp Vô Song.

Diệp Mạn còn suýt nữa đã bị Bạo Quân giết. Nếu Dương Chấn không đến kịp lúc, chỉ sợ bà ta đã xuống địa ngục rồi.

Nếu Diệp Mạn vẫn bỏ qua cho Diệp Vô Song thì đúng là quá rộng lượng.

“Hay cho câu đã từ bỏ cuộc chiến gia chủ từ lâu. Nếu tôi nhớ không lầm, mới vừa rồi cậu còn chuẩn bị mật báo đấy?”

Diệp Mạn cười khẩy nói.

“Cô à, cháu không có! Làm sao cháu dám?”

Diệp Vô Song cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không cách nào che giấu được vẻ bối rối trên mặt mình.

“Lấy điện thoại cậu ta đưa cho tôi!”

Diệp Mạn vừa ra lệnh thì lập tức có người xông lên.

“Dù bây giờ cô đã là gia chủ nhà họ Diệp, cô cũng không thể xâm phạm quyền riêng tư của người trong gia tộc.

Chưa có sự cho phép của cháu, không ai được xâm phạm quyền riêng tư của cháu!”

Diệp Vô Song nắm chặt điện thoại trong tay, lớn tiếng nói.

“Lấy lại đây!”

Diệp Mạn giận dữ quát.

Diệp Vô Song biết Diệp Mạn đã quyết tâm phải kiểm tra điện thoại của mình, anh ta không cách nào chạy trốn.

Nghĩ tới đây, anh ta bỗng nhiên cầm điện thoại ném về phía hồ nhân tạo ở bên cạnh.

Chỉ cần điện thoại bị hỏng, nội dung trong đó mới có thể hoàn toàn bị tiêu hủy. Không có bằng chứng, dù Diệp Mạn là gia chủ nhà họ Diệp cũng không làm gì được anh ta.

Nhưng một giây trước khi anh ta ném điện thoại, cao thủ mà Diệp Mạn phái đi đá một phát vào lưng Diệp Vô Song, anh ta ngã nhào về phía trước.

Mặc dù điện thoại đã bị ném đi nhưng lại rơi xuống bụi cỏ.

Chờ khi Diệp Vô Song hoàn hồn lại, điện thoại của anh ta đã vào tay Diệp Mạn.

“Cô không được xâm phạm quyền riêng tư của cháu!” Diệp Vô Song hét lên.

Ngay cả Diệp Kế Tông, người đã nắm quyền điều hành nhà họ Diệp mấy chục năm, cũng bị Diệp Mạn đá ra khỏi vị trí gia chủ, làm sao một kẻ hèn Diệp Vô Song có thể ngăn được Diệp Mạn kiểm tra một chiếc điện thoại?

Khi Diệp Mạn nhìn thấy một tin nhắn đã được gửi thành công trên điện thoại, vẻ mặt bà ta trở nên cực kỳ u ám, bà ta nhìn Diệp Vô Song với vẻ đầy sát ý, giận dữ quát: “Không ngờ cậu lại dám mật báo, cậu có biết bán đứng gia tộc là tội gì không hả?”

Theo gia pháp của nhà họ Diệp, bán đứng gia tộc là tội chết.

Nghe thấy lời Diệp Mạn, mọi người trong nhà họ Diệp đều khiếp sợ. Họ biết Diệp Vô Song muốn tranh giành vị trí gia chủ, nhưng không ngờ đã đến nước này, anh ta vẫn dám ra tay.

“Bán đứng gia tộc?”

Diệp Vô Song biết chuyện đã bị bại lộ nên dứt khoát không che giấu nữa, anh ta hét lên với vẻ mặt tràn đầy dữ tợn: “Nếu tôi chỉ gửi một tin nhắn đã coi là bán đứng gia tộc, vậy một người đàn bà như bà ép buộc gia chủ nhường vị trí gia chủ lại cho mình ngay trước mặt mọi người, đây được coi là gì?”

“Diệp Mạn, đừng giả vờ thanh cao nữa. So với bà, tất cả những việc tôi làm có là gì?”

“Tôi liên lạc với cao thủ của Hiệp hội Võ đạo, nói cho họ biết Dương Chấn giết người của họ đấy.”

“Nhưng vậy thì thế nào? Dương Chấn chỉ là người ngoài, tôi muốn giết anh ta có liên quan gì tới việc bán đứng gia tộc?”

“Ngược lại người đàn bà ác độc lòng dạ rắn rết là bà lại ép buộc ba mình nhường vị trí, bà mới là tội nhân lớn nhất của nhà họ Diệp!”

“Loại đàn bà ác độc như bà có tư cách gì chỉ trích những việc tôi đã làm?”

Diệp Vô Song vô cùng kích động, anh ta gần như là lớn tiếng gào thét.

Vẻ mặt Diệp Mạn cực kỳ âm u, nếu nói trước đó bà ta vẫn còn chút khoan dung với Diệp Vô Song, vậy thì lúc này chỉ còn lại sát ý dày đặc.

“Dương Chấn là người ngoài ư? Cậu ấy là con rể tôi, và cũng là người nhà họ Diệp! Cậu báo tin cho người của Hiệp hội Võ đạo giết Dương Chấn là bán đứng gia tộc, bán đứng thành viên trong gia tộc, tội chết!”

“Nếu không phải do cậu thì sao nhà họ Diệp có thể xảy ra những chuyện như ngày hôm nay?”

“Là cậu đã suýt chút nữa hủy hoại cả nhà họ Diệp, hôm nay cậu phải chết!”

Diệp Mạn trừng mắt nói với Diệp Vô Song.

“Ha ha, lại đây! Giết tôi đi nào!”

“Dù tôi có chết, các bà cũng trốn không thoát đâu. Tôi đã báo cho Hiệp hội Võ đạo, chỉ sợ người của họ sắp đến rồi đấy.”

“Tôi sẽ ở dưới đó chờ các bà, ha ha ha ha…”

Diệp Vô Song bỗng cười lớn rồi chạy về phía trước như điên.

“Ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, Diệp Vô Song đâm đầu vào núi giả trong trang viên, ngay lập tức mất mạng.

Cả nhà họ Diệp từ lớn tới bé đều sững sờ.

Mà lời nói Diệp Vô Song để lại trước khi chết cũng khiến người nhà họ Diệp ai cũng vô cùng lo lắng.

Trong mắt người của những gia tộc hàng đầu này, Hiệp hội Võ đạo đã trở thành một sự tồn tại đáng sợ vô địch.

Một tên Bạo Quân suýt đã xóa sổ nhà họ Diệp.

Bây giờ Bạo Quân bị giết, Diệp Vô Song báo tin cho Hiệp hội Võ đạo, lần này người được Hiệp hội Võ đạo phái đến sẽ đáng sợ tới mức nào?

Bây giờ có vẻ chỉ có người thanh niên bí ẩn khó lường kia mới có thể giúp nhà họ Diệp giải quyết khủng hoảng.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều lặng lẽ tập trung vào Dương Chấn.

Ngay cả Diệp Mạn cũng không thể không nhìn về phía Dương Chấn, bà ta không chút do dự, nghiến răng nói: “Dương Chấn, bây giờ cậu rời khỏi nhà họ Diệp ngay, đưa Tiểu Nhã tìm một chỗ ẩn nấp mới có đường sống!”

Khi Diệp Mạn thốt lên câu này, tất cả người nhà họ Diệp đều sững sờ.

Nếu Dương Chấn đi rồi, nhà họ Diệp phải đối mặt như thế nào khi người của Hiệp hội Võ đạo đến?

Diệp Mạn là người vừa nhậm chức gia chủ, chỉ sợ phải tiếp nhận lửa giận của Hiệp hội Võ đạo, lúc đó bà ta chỉ có một con đường chết.

Đó không giống Diệp Mạn chút nào.

Dương Chấn cũng khá bất ngờ, anh biết Diệp Mạn đã thay đổi, nhưng không ngờ lúc này bà ta lại lo lắng cho sự an nguy của anh và Tần Nhã trước.

“Gia chủ, cậu Dương không thể đi được!”

“Đúng thế, hiện tại chỉ có cậu Dương mới có thể cứu được nhà họ Diệp. Nếu cậu ấy đi thì nhà họ Diệp phải làm sao? Gia chủ sẽ làm thế nào?”

“Cậu Dương, Diệp Vô Hùng của nhà họ Diệp cầu xin cậu hãy ở lại nhà họ Diệp!”

“Diệp Tình Mỹ của nhà họ Diệp cầu xin cậu Diệp ở lại nhà họ Diệp!”

“Diệp Vô Đông của nhà họ Diệp cầu xin cậu Diệp ở lại nhà họ Diệp!”

Nhất thời cả nhà họ Diệp ai cũng nhìn Dương Chấn với vẻ mặt đầy thành kính, cầu xin anh ở lại.

Vẻ mặt Diệp Mạn bi thương, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bà chợt nhận ra mình không cảm thấy sung sướng khi trả được thù, ngược lại có cảm giác như mất đi thứ gì đó.

Bà đã có được vị trí gia chủ như mong muốn, nhưng lại không thay đổi được sự thật nhà họ Diệp sắp phải đối mặt với Hiệp hội Võ đạo.

Bà đã nợ con gái hơn hai mươi năm, lần này bà chỉ muốn con gái có thể sống hạnh phúc, dù có chết bà cũng cam lòng.

“Tất cả câm miệng cho tôi!”

Diệp Mạn nổi giận quát, đỏ mắt nói: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của mọi người, nhưng lần này kẻ địch quá mạnh, chúng ta hoàn toàn không thể chống cự. Dù Dương Chấn có lợi hại hơn nữa thì cậu ấy cũng chỉ có một mình, làm sao có thể ngăn cản được nhiều cao thủ của Hiệp hội Võ đạo?”

“Bây giờ chỉ có cách rời khỏi nhà họ Diệp mới có cơ hội sống sót!”

“Mọi người hãy mang đồ đáng tiền rời khỏi nhà họ Diệp với tốc độ nhanh nhất đi!”

Diệp Mạn cố kìm nén nỗi đau trong lòng, tuyên bố quyết định khiến bà ta cực kỳ đau lòng này.

“Muốn đi? Muộn rồi!”

Ai ngờ lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp nhà họ Diệp.

Ngay sau đó, hàng loạt cao thủ mặc đồng phục của Hiệp hội Võ đạo xuất hiện ở nhà họ Diệp.

Người nhà họ Diệp ai cũng run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Nhanh vậy ư, đội quân cao thủ của Hiệp hội Võ đạo đến nhanh vậy ư?

Bình luận

Truyện đang đọc