CHƯƠNG 326: MỘT HÒN ĐÁ TRÚNG HAI CON NHẠN.
Lúc Hoàng Mai nhìn thấy hai người đằng sau lưng người đàn ông trung niên, trong lòng không khỏi run lên.
Bà ta biết rằng chỉ cần nói tin tức Hoàng An chết cho nhà họ Hoàng biết, chắc chắn là nhà họ Hoàng sẽ phái cường giả đến đây.
Nhưng mà bà ta không ngờ đến đó chính là Hoàng Chung lại tự mình đến đây, mà hai người sau lưng Hoàng Chung là cao thủ đỉnh tiêm chân chính của nhà họ Hoàng.
Mà Hoàng Chung chính là ba của Hoàng An.
“Ông… ông Chung.”
Mạnh Hoành Nghiệp đứng ở bên cạnh Hoàng Mai, run rẩy nói.
Trước khi đến đây đón máy bay, Hoàng Mai đã dặn dò Mạnh Hoành Nghiệp thân phận và địa vị của Hoàng Chung.
Ở nhà họ Hoàng có tất cả ba bè phái, nhưng mà cho dù là thực lực của phe phái nào cũng không thể xem thường.
Mặc dù bây giờ ba của Hoàng Mai là chi chủ nhà họ Hoàng, nhưng mà ba của Hoàng Chung lại là anh trai ruột của chi chủ nhà họ Hoàng.
Mà hiện tại Hoàng Chung là người có thực lực mạnh nhất, tương lai thậm chí có khả năng kế thừa vị trí gia chủ.
Hai mắt của Hoàng Chung sắc bén như dao, nhìn cũng không thèm nhìn Mạnh Hoành Nghiệp một cái nào, chỉ là nhìn chằm chằm vào Hoàng Mai rồi nói: “Hoàng An, con trai tôi rốt cuộc là chết như thế nào?”
Tối ngày hôm qua sau khi Hoàng Mai tự tay giết chết Hoàng An, lập tức thông báo cho Hoàng Chung tin tức Hoàng An bị giết chết, chỉ là trong điện thoại không có cách nào nói rõ ràng chi tiết.
Đối với thủ đoạn như sấm rền gió cuốn của người anh họ, Hoàng Mai vẫn vô cùng rõ ràng, lúc này bà ta không hề dám chậm trễ một chút nào, vội vàng nói: “Tiểu An chết trong tay của một người trẻ tuổi tên là Dương Chấn.”
“Căn cứ vào tin tức em nắm giữ trước mắt, Dương Chấn là con rơi của gia tộc Vũ Văn, mười tám năm trước đã bị trục xuất khỏi gia tộc với mẹ của cậu ta.
“Những năm gần đây cậu ta vẫn luôn ở Giang Châu, những gì đã trải qua trong cuộc sống cũng có thể điều tra được.”
“Nhưng mà vào năm năm trước cậu ta đột nhiên lại biến mất, có lẽ là nửa năm trước cậu ta mới trở về, đồng thời còn mang theo một thân bản lĩnh trở về.”
“Nhưng kỳ lạ đó chính là trong những năm mà cậu ta biến mất, rốt cuộc đi nơi nào, xảy ra chuyện gì, không có bất kỳ dấu vết gì được để lại.”
Hoàng Mai nói hết tất cả những gì mà bà ta điều tra được cho Hoàng Chung nghe.
“Người gia tộc Vũ Văn?”
Hoàng Chung hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt bắn ra hai ánh sáng lạnh lẽo: “Không cần biết nó là ai, thực lực có mạnh hơn nữa thì như thế nào chứ? Dám giết con trai của Hoàng Chung tôi, tôi sẽ để cho nó sống không bằng chết!”
Trong giọng nói của ông ta tràn đầy lãnh ý, câu nói này nói ra khỏi miệng, nhiệt độ xung quanh dường như cũng hạ xuống mấy độ, cho dù là Hoàng Mai cũng không khỏi rùng mình một cái.
Trên mặt của Mạnh Hoành Nghiệp thì lại càng sợ hãi hơn nữa, vô thức lui ra phía sau mấy bước.
Ông ta có một loại ảo giác nếu để cho Hoàng Chung biết chân tướng Hoàng An bị giết chết, toàn bộ nhà họ Mạnh đều sẽ phải chôn cùng.
Nhưng mà lúc này ông ta và Hoàng Mai đã đứng cùng một thuyền, đương nhiên không dám nói lung tung.
“Anh họ, bây giờ chúng ta đến Giang Châu tìm thằng nhóc kia báo thù cho Tiểu An?” Hoàng Mai đột nhiên hỏi.
Hoàng Chung lắc đầu hỏi lại lần nữa: “Cô nói ngay cả Đàm Kiện cũng bị thằng nhóc đó giết chết?”
Đàm Kiện chính là Đàm đại sư, lúc này Hoàng Mai lại mang theo vẻ mặt thương tâm khổ sở: “Anh họ, đúng thật thằng nhóc đó rất quái lạ, ngay cả Đàm đại sư cũng chết thảm trên tay của cậu ta.”
“Ông Chung, còn có một việc tôi cần phải báo cáo với ông, thằng nhóc này quả thật vô cùng không đơn giản, không chỉ thân thủ cao minh, ngay cả bên cạnh cũng có cao thủ âm thầm bảo vệ.”
“Ngoại trừ cái đó ra, còn có mấy hào môn đỉnh tiêm cấp thành phố đều bằng lòng vì cậu ta mà khai chiến với nhà họ Mạnh tôi.”
Mạnh Hoành Nghiệp thừa cơ cũng vội vàng nói tất cả những gì mà mình biết cho Hoàng Chung nghe, hai mắt đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói: “Thậm chí ngay cả con trai và cháu trai mà tôi coi trọng nhất cũng chết ở trong tay của cậu ta.”
Lúc này Hoàng Chung mới nhìn Mạnh Hoành Nghiệp một chút.
Hoàng Mai vội vàng giới thiệu: “Đúng rồi anh họ, người này là gia chủ của nhà họ Mạnh, là một trong ba gia đình giàu có lớn ở Giang Bình, Mạnh Hoành Nghiệp.”
“Ông Chung cứ gọi tôi là lão Mạnh là được rồi.” Mạnh Hoành Nghiệp vội vàng nói.
Hoàng Chung gật đầu mở miệng nói: “Lần này đến thành phố, ngoại trừ để báo thù rửa hận cho Tiểu An, còn có một chuyện quan trọng cần phải làm.”
“Có phải là ông Chung có chỗ nào đó cần nhà họ Mạnh chúng tôi, cứ lên tiếng, có lẽ là tôi có thể giúp cho ông Chung.” Mạnh Hoành Nghiệp nói.
Hoàng Mai cũng nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Chung, chuyện quan trọng trong miệng của ông ta chắc chắn là nhiệm vụ mà gia tộc đã sắp xếp.
“Tôi muốn để tỉnh Giang Bình mang họ Hoàng.”
Hoàng Chung đứng chắp tay, giọng nói vô cùng bá đạo.
Lời nói này của ông ta nói ra khỏi miệng giống như là một tảng đá rơi xuống biển, làm sóng biển gợn lên dữ dội.
Mạnh Hoành Nghiệp ngây ngốc, để tỉnh Giang Bình mang họ Hoàng, đây chính là muốn toàn bộ hào môn đỉnh tiêm của tỉnh Giang Bình phải thần phục dưới chân nhà họ Hoàng à?
Trái tim của ông ta đập lên dữ dội, nội tâm dường như có chút kích động.
Tối ngày hôm qua Hoàng Mai đã nói cho ông ta biết địa vị và quyền thế của Hoàng Chung ở nhà họ Hoàng.
Hoàng Chung đã tự mình nói muốn để toàn bộ tỉnh Giang Bình mang họ Hoàng, chắc chắn sẽ không phải tự nhà họ Hoàng đến nắm giữ Giang Bình, sẽ chỉ sai khiến thế lực đại diện đến quản lý thay cho nhà họ Hoàng.
Ở tỉnh Giang Bình, người có tư cách để nhận chức trách lớn như thế này chỉ có ba hào môn đỉnh tiêm lớn của thành phố nhà họ Hàn và nhà họ Ninh, còn có nhà họ Mạnh.
Bây giờ nếu như ông ta có thể nhận được sự tin tưởng của nhà họ Hoàng, chẳng phải đã nói nhà họ Mạnh có hi vọng rất lớn sẽ trở thành người “đại diện của nhà họ Hoàng” à?
Trong lòng của Hoàng Mai cũng âm thầm kinh ngạc, mặc dù là Yên Đô Bát Môn rất mạnh, nhưng mà muốn dựa vào sức một mình mình để chỉnh hợp gia tộc đỉnh tiêm của một tỉnh cũng rất khó.
Nếu như Hoàng Chung có thể làm được chuyện này, đối với nhà họ Hoàng mà nói có ý nghĩa rất lớn.
Có lẽ đây chính là thời cơ để Hoàng Chung trở thành người thừa kế gia chủ nhiệm kỳ tiếp theo.
“Ông Chung, tôi ngược lại có một cách có thể để cho ông hoàn thành hai chuyện này cùng một lúc.”
Mạnh Hoành Nghiệp bỗng nhiên cười híp mắt nói.
Hoàng Chung bình tĩnh nhìn Mạnh Hoành Nghiệp, lạnh nhạt nói: “Mai đã đưa ông đến để gặp tôi, vậy chắc cũng đã nói rõ với ông tôi là người như thế nào.”
Cả người của Mạnh Hoành Nghiệp run lên, quả thật Hoàng Mai đã nói với ông ta cách đối nhân xử thế của Hoàng Chung bá đạo đến cực điểm, làm việc gọn gàng, ghét nhất là quanh co lòng vòng.
Ông ta không còn dám nhử nữa, vội vàng nói: “Ông Chung, bây giờ tỉnh Giang Bình có nhà họ Hàn cùng nhà họ Mạnh, còn có nhà họ Ninh cầm đầu, trước đó trong số bốn hào môn lớn Dương Chấn dẫn đến ép nhà họ Mạnh tôi thoái vị, trong đó có nhà họ Hàn.”
“Ngoại trừ cái đó ra, còn có nhà họ Trần của Châu Thành, nhà họ Quan và Vương Giả Chi Thành của Giang Châu.”
“Nếu như nhà họ Hàn chỉnh hợp các gia tộc này, bện thành một sợi dây thừng, thật sự có thể trở thành thế lực đứng nhất tỉnh Giang Bình.”
“Ông Chung chỉ cần ra tay với nhà họ Hàn trước, dựa vào mối quan hệ của Dương Chấn và nhà họ Hàn, tất nhiên sẽ đích thân đến đó, đến lúc đó trực tiếp giết chết Dương Chấn, thuận tiện san bằng nhà họ Hàn.”
“Có sự ủng hộ của toàn lực nhà họ Mạnh chúng tôi cho ông Chung, duy chỉ có nhà họ Ninh không đủ gây sợ, có thể có được toàn bộ tỉnh Giang Bình dễ như trở bàn tay.”
Mạnh Hoành Nghiệp nhe răng cười cười, sâu trong đôi mắt tràn đầy hận ý mãnh liệt.
Trước đó ông ta đã từ bỏ việc báo thù, là do kiêng kỵ nhà họ Hàn, nhưng mà ngày hôm nay có nhà họ Hoàng của Yên Đô ra mặt, nhà họ Hàn có gì đáng sợ nữa đâu?
Dương Chấn phải chết không nghi ngờ gì.
Hoàng Chung nghe nói như vậy, ngược lại hiếm khi gật đầu: “Được, vậy thì dựa theo ý của ông nói mà làm, trước tiên khai đao với nhà họ Hàn.”
Sắc mặt bình tĩnh, dường như có được tỉnh Giang Bình mới chính là chuyện quan trọng nhất, mà báo thù cho con của mình chỉ là tiện thể mà thôi.