CHƯƠNG 330: MUA NỔI KHÔNG VẬY.
Đương nhiên là Dương Chấn cũng không so đo với Vu Hiểu Vi.
“Dương Chấn, chỉ sợ là cậu không biết đồ vật ở Thiên Phủ Thành có giá trị thấp nhất đều từ ba tỷ?”
Dương Chấn vừa mới chuẩn bị kiếm cớ kết thúc cuộc nói chuyện này, Vu Hiểu Vi lại mang theo bộ dạng ngạo nghễ vừa cười vừa nói: “Nếu như cậu thật sự muốn đến đây để mua đồ cổ, tôi đề nghị cậu vẫn nên xuống lầu một đi.”
“Xuống lầu một, nếu như vận may tốt, nói không chừng còn có thể tốn mấy triệu mà có thể mua được một món đồ nhỏ có giá trị mấy chục triệu.”
Vu Hiểu Vi nhếch miệng mỉa mai, tiếp theo đó lại bổ sung: “Người trẻ tuổi vẫn không nên mơ tưởng xa vời, xuống lầu một cũng sẽ không mất mặt.”
Dương Chấn nhíu mày, vì là bạn học cũ của nhau, anh không muốn phải so đo với Vu Hiểu Vi, nhưng mà người phụ nữ này dường như cứ muốn đối nghịch với mình.
Mặc dù hai người là bạn hồi đại học, nhưng mà trên thực tế năm năm đại học bọn họ cũng không nói chuyện với nhau được mấy câu.
Làm gì nói đến chuyện giao tình?
Đúng lúc này có một đôi nam nữ trẻ tuổi đi đến.
Trên mặt của người phụ nữ được trang điểm dày cộm, nhìn rất xinh đẹp, dáng người rất tốt, trước sau lồi lõm, trên cổ tay có mang theo một cái túi xách LV nhỏ.
Người đàn ông thì mặc một thân Armani, trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ Patek Philippe có giá trị không nhỏ.
Nhìn thấy hai người này, hai mắt của Vu Hiểu Vi lập tức sáng lên, làm việc ở Thiên Phủ Thành lâu như vậy, người đến cửa hàng muốn mua đồ cổ đại khái cô ta có thể đoán được.
“Dương Chấn, vậy tôi không nói chuyện với cậu được nữa, cậu cứ coi như là đi dạo ở phòng trưng bày đi, nhưng mà tuyệt đối đừng có sờ lung tung nha, không cẩn thận làm hư cậu phải bồi thường bằng cả mạng của mình mà cũng còn thiếu rất nhiều đó.”
Vu Hiểu Vi cảnh cáo Dương Chấn một câu, lại nói với nhân viên bán hàng tiếp đãi Dương Chấn: “Vương Diễm, cô phải quan sát vật phẩm trong cửa hàng đó, nếu như mất cái gì đó, thế thì cô phải chịu trách nhiệm.”
Nói xong, cô ta lập tức đổi lại một khuôn mặt tươi cười quay người đi về phía đôi nam nữ trẻ tuổi vừa mới bước vào cửa hàng.
Những nhân viên bán hàng khác đều mang theo bộ dạng khinh thường nhìn Dương Chấn và Vương Diễm.
Trên mặt của Vương Diễm có chút xấu hổ, nhưng mà làm cho Dương Chấn cảm thấy bất ngờ đó chính là cô ta vẫn mang theo nụ cười chân thành như cũ, nói với Dương Chấn: “Thưa quý khách, lúc nãy ngài mới nói là muốn mua hai món đồ nhỏ, một món để tặng cho người lớn khoảng chừng bảy mươi tuổi, một món tặng cho cho một cô gái hai mươi tuổi để làm quà sinh nhật, có đúng không?”
Dương Chấn nhẹ gật đầu: “Mỗi một món đều yêu cầu giá trị khoảng ba mươi tỷ, nếu như có món thích hợp hơn vượt qua con số đó cũng không sao hết.”
Vương Diễm vội vàng dẫn Dương Chấn đi đến trước một tủ trưng bày bằng pha lê, chỉ vào cái vòng tay ở bên trong, giới thiệu: “Đây là chiếc vòng tay bình an loại dẹp bằng pha lê, tổng thể tương đối trong suốt, dưới ánh đèn còn có thể phát ra ánh sáng.”
“Mặc dù không phải toàn màu xanh lục, nhưng mà vòng tay này giống như một bức tranh sơn thủy, nhìn kĩ vào vòng tay này so với rất nhiều vòng tay hoàn toàn màu xanh lục càng có ý vị hơn, vừa trong suốt vừa phiêu dật, làm cho người nhìn thấy nó cũng cảm thấy thoải mái.”
“Chiếc vòng tay phỉ thúy này vô cùng trẻ tuổi hóa, vừa vặn thích hợp với cô gái nhỏ khoảng chừng hai mươi tuổi, giá của nó là ba mươi tám tỷ sáu trăm bốn mươi nghìn, ngài cảm thấy như thế nào?”
Lúc Vương Diễm hỏi ra câu nói này, trong lòng có chút khẩn trương.
Cô ta vào làm việc cho Thiên Phủ Thành đã sắp ba tháng rồi, nhưng mà vẫn chưa bán được một món đồ cổ nào, nếu như trong vòng ba tháng mà cô ta vẫn còn không bán được món đồ cổ nào thì sẽ bị sa thải.
Bình thường lúc có khách hàng lớn đến đây đều bị những người khác cướp mất, cô ta căn bản cũng không có cơ hội được giới thiệu.
Lần này bởi vì những nhân viên bán hàng nhìn mặt mà bắt hình dong xem thường Dương Chấn, mới có thể để cho cô ta có được cơ hội giới thiệu vật phẩm với khách hàng.
Dương Chấn tùy ý quét mắt nhìn xem chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy này, hoàn toàn rất đẹp, là cực phẩm.
“Lại giới thiệu cho tôi món đồ cổ phù hợp với cụ ông khoảng chừng bảy mươi tuổi đi.” Dương Chấn nhẹ mở miệng nói.
Trong lòng của Vương Diễm có chút mất mát, dưới cái nhìn của cô ta, đối với chiếc vòng tay mà cô ta vừa mới giới thiệu Dương Chấn cũng không nhìn trúng.
Có lẽ giống như Vu Hiểu Vi đã nói, người thanh niên trước mắt cũng không phải là thật lòng đến đây mua đồ.
Nhưng mà suy nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi, rất nhanh, trên mặt của Vương Diễm lại khôi phục nụ cười, dẫn Dương Chấn đi đến một khu trưng bày khác.
“Đây là Thiên Châu?”
Dương Chấn bỗng nhiên nhìn thấy một vật nhỏ cổ phác hình bầu dục, hơi kinh ngạc hỏi.
Vương Diễm mỉm cười: “Đây là một bông hoa sen Thiên Châu duy nhất trong cửa hàng của chúng tôi, biểu tượng hoa sen “thuần khiết không nhiễm bùn”, tượng trưng cho danh dự tối cao, sự tươi mới và hòa bình, hạnh phúc và trí tuệ, tất cả mọi thứ đều viên mãn, có cát tường, tôn quý, viên mãn, tài phú, làm gia tăng của cải.”
“Chỉ là viên Thiên Châu này có giá bán một trăm lẻ tám tỷ, đã vượt qua số tiền ban đầu của quý khách.”
Nói đến đây, Vương Diễm dừng lại, tiếp theo đó còn nói: “Có điều ngoại trừ hoa sen Thiên Châu này còn có một viên Thiên Châu sáu mắt khác, màu cũng vô cùng tốt, giá bán hai mươi bốn tỷ…”
“Cứ lấy hoa sen Thiên Châu này đi.”
Dương Chấn đánh gãy lời giới thiệu của Vương Diễm.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Hàn Khiếu Thiên, anh đã nhìn thấy trên tay của Hàn Khiếu Thiên có mang theo một chiếc vòng tay kim cương bồ đề, hiển nhiên là đồ vật đối với phật pháp, từ đó cảm thấy hứng thú.
“Quý… quý khách, hoa sen Thiên Châu này có giá bán một trăm lẻ tám tỷ, ngài xác định là mình muốn mua nó?”
Vương Diễm nói năng có chút lộn xộn, cô ta bỗng nhiên hoài nghi có phải là mình đã nghe lầm rồi không.
Dương Chấn gật đầu: “Ngoại trừ viên Thiên Châu này ra, còn có cái vòng tay phỉ thúy mà cô vừa mới giới thiệu cho tôi, tôi lấy hết.”
Lần này rốt cuộc Vương Diễm cũng đã xác định Dương Chấn thật sự muốn mua, lập tức kích động nói năng lộn xộn: “Tôi… tôi, bây giờ tôi sẽ đi làm thủ tục cho ngài ngay.”
Cho dù là chiếc vòng tay phỉ thúy mới giới thiệu hồi nãy, hay là hoa sen Thiên Châu này, ở Thiên Phủ Thành đều xem như mấy món đồ cổ có giá trị xếp hàng đầu.
Bây giờ Dương Chấn lại muốn mua hai món này trong một lần duy nhất, đối với Vương Diễm mà nói đây chính là chuyện vui ngất trời.
Chỉ dựa vào việc có thể bán được hai món đồ cổ này cũng có thể để cho cô ta mang về hàng trăm triệu đồng tiền hoa hồng.
Chuyện này đối với một người nhân viên vừa mới vào làm việc cho Thiên Phủ Thành không tới ba tháng chính là một thành công vô cùng lớn.
Có rất nhiều người cho dù là trôi qua một năm cũng chưa chắc có thể có doanh thu gần mội trăm năm mươi tỷ.
Vương Diễm vừa mới lấy vòng tay phỉ thúy lúc trước đã giới thiệu ra, một âm thanh chói tai bỗng nhiên vang lên: “Vương Diễm, cô đang làm cái gì vậy!”
Chính là giọng nói của Vu Hiểu Vi, lúc này cô ta mang theo vẻ mặt lạnh lùng: “Cô làm việc ở Thiên Phủ Thành gần ba tháng, ngay cả quy định này mà cô cũng không hiểu nữa hả?”
“Chủ quản, tôi…”
Vương Diễm còn chưa nói xong thì đã bị Vu Hiểu Vi ngắt lời: “Dưới tình huống vẫn còn chưa xác định khách hàng có muốn mua đồ hay không không cho phép đụng vào bất cứ đồ vật nào.”
“Dựa vào biểu hiện lúc nãy của cô đã trái với quy định này, dựa theo quy định của Thiên Phủ Thành, cô có thể trực tiếp đi rồi.”
Vu Hiểu Vi không cho Vương Diễm có cơ hội giải thích liền muốn đuổi cô ta đi.
Những nhân viên bán hàng khác đều mang theo vẻ mặt xem kịch vui mà nhìn Vương Diễm.
“Đúng là một đứa ngu mà, lúc nãy chủ quản đã ám chỉ cô ta rồi mà còn không hiểu.”
“Nếu như cô ta không ngu thì sao có thể làm việc gần ba tháng rồi mà còn chưa bán được một món đồ nào?”
“Tôi đã sớm thấy cô ta chướng mắt, lần này thì hay rồi, rốt cuộc chủ quản cũng đã đuổi cô ta đi.”
Lúc này đồng nghiệp bốn phía đều mang theo vẻ mặt xem trò vui, không ai nói giúp cô ta, ngược lại hận không thể để Vương Diễm lập tức xéo đi.
“Chủ quản, quý khách này đã nói là mình sẽ mua, tôi cũng không làm trái với quy định gì hết.”
Rốt cuộc Vương Diễm cũng đã tìm được cơ hội giải thích, đôi mắt đỏ bừng, lên tiếng nói.
“Vương Diễm, cô bị ngu hay là giả ngu vậy, chẳng lẽ lời mà tôi mới nói đều đang tự mình đa tình hết hả?”
“Anh ta là bạn học chung thời đại học của tôi, lai lịch của anh ta tôi rõ như lòng bàn tay, chỉ là một đứa con rễ đi ở rễ, bây giờ cô lại nói với tôi là anh ta muốn mua một cái vòng tay phỉ thúy có giá trị mấy chục tỷ?”
Mắng chửi Vương Diễm xong, Vu Hiểu Vi lại mang theo vẻ mặt châm biếm: “Dương Chấn, cậu đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, trong mắt tôi cậu chỉ là một nhân vật nhỏ thuộc tầng lớp thấp nhất, căn bản không có tư cách đến Thiên Phủ Thành.”
Hai mắt của Vương Diễm đỏ bừng, cắn chặt đôi môi đỏ, cô ta cũng không biết chuyện của Dương Chấn, nhưng mà sau khi Vu Hiểu Vi nói ra thân phận của Dương Chấn, cô ta lại có một loại cảm giác bị trêu đùa.
Công việc này đối với cô ta mà nói, nó vô cùng quan trọng.
Bây giờ lại vì Dương Chấn mà mất công việc.
Bây giờ trong lòng của cô ta cũng bắt đầu hoài nghi Dương Chấn cũng không phải là thật lòng đến đây để mua đồ cổ.
“Cậu chắc chắn tôi không thể mua nổi đồ vật ở Thiên Phủ Thành à?”
Dương Chấn nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Vu Hiểu Vi, lên tiếng nói.
Người phụ nữ này cứ năm lần bảy lượt khiêu khích đã chọc giận Dương Chấn.
Bây giờ, trong giọng nói của anh rõ ràng mang theo cảm xúc giận dữ.