CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 572: MUỐN TIẾP NỮA KHÔNG

Dương Chấn bóp cổ Tào Huy, nhấc anh lên, tất cả mọi người đều sợ ngây ra.

Bởi vì những người Tào Huy dẫn đến đều mặc đồng phục riêng của câu lạc bộ Hoàng Kim, nói cách khác, Tào Huy chắc chắn là một trong những người nắm quyền của câu lạc bộ Hoàng Kim.

Tuy rất ít người biết được thân phận của Tào Huy, nhưng lại biết câu lạc bộ Hoàng Kim có chỗ dựa rát lớn, ngay cả Yên Đô Bát Môn cũng không dám làm gì.

Nhưng một câu lạc bộ có chỗ dựa mạnh mẽ đến thế, lúc này, người của bọn họ lại bị Dương Chấn dùng một tay giơ lên không ngay trước mặt mọi người.

Vũ Văn Bân và ông già mặc trang phục thời Đường đứng cách đó không xa vốn còn đang định xem trò hay, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

“Sao lại thế được?” Vũ Văn Bân trừng to mắt.

Trong mắt ông già mặc trang phục thời Đường cũng đầy vẻ khiếp sợ, ông biết rất rõ thân phận của Tào Huy.

Quan trọng nhất là, hai ông già mặc trang phục thời Đường bảo vệ Tào Huy đều là những cao thủ có thực lực không hề thua kém ông.

Cho dù là vậy, Dương Chấn vẫn có thể khống chết việc sống chết của Tào Huy trong nháy mắt.

“Nhóc con, mau buông cậu Huy ra, nếu không cậu chắc chắn sẽ hối hận!”

Một ông già mặc trang phục thời Đường lạnh nhạt nói.

Mắt Dương Chấn lóe lên ánh sáng sắt lạnh, đột nhiên mạnh tay hơn: “Ý của ông là, nếu tôi không buông ra thì các ông sẽ không tha cho tôi sao?”

“Biết thế là tốt!” Ông già mặc trang phục thời Đường trầm giọng nói, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Dương Chấn đột nhiên cong môi, cong lên một độ cong đầy hài hước: “Nếu đã thế, còn không bằng tôi giết chết anh ta!”

Nói xong, anh đột nhiên giả vờ như muốn giết chết Tào Huy.

“Dừng lại!”

Ông già mặc trang phục thời Đường bảo vệ Tào Huy lập tức nổi giận gầm lên.

“Chúng tôi đến từ nhà họ Tào, một trong các Vương tộc, bây giờ người mà anh đang bắt mang họ Tào!”

Một ông già mặc trang phục thời Đường mở miệng nói: “Tốt nhất cậu nên suy nghĩ kỹ rồi hay ngẫm lại xem có nên ra tay hay không.”

Dương Chấn đột nhiên cười.

“Cậu cười cái gì?” Ông già mặc trang phục thời Đường hỏi.

“Tôi cười vào sự ngây thơ của bọn ông! Mấy ông tưởng mấy ông lấy nhà họ Tào ra thì tôi sẽ sợ bọn ông à?” Dương Chấn hỏi ngược lại.

Sắc mặt của ông già mặc trang phục thời Đường vô cùng tệ, từ khí chất của Dương Chấn, bọn họ đã cảm giác được Dương Chấn không đơn giản.

Đột nhiên bọn họ có ảo giác, Dương Chấn thật sự dám giết Tào Huy, hình như cũng không hề sợ hãi nhà họ Tào.

Lúc này Tào Huy đã điên cuồng giãy dụa, bị Dương Chấn khống chế trong tay giống hệt như một con gà con, tất cả mọi người ở nơi này đều cảm thấy bản thân sắp tắt thở rồi.

“Người thanh niên kia rốt cuộc là ai? Lại dám kiếm chuyện ở câu lạc bộ Hoàng Kim.”

“Mấy người bao vậy anh ta đều đang mặc đồng phục của câu lạc bộ Hoàng Kim, mà người thanh niên anh ta đang túm lấy, rõ ràng là người quản lý của câu lạc bộ Hoàng Kim.”

“Đúng đó, đến cả Yên Đô Bát Môn cũng không dám nhúng tay vào chuyện của câu lạc bộ Hoàng Kim, người thanh niên này lại dám làm người của câu lạc bộ Hoàng Kim bị thương.”

“Chắc chắn người thanh niên này có địa vị rất cao, nếu không sao dám giết chết người nhà họ Tống, một trong Yên Đô Bát Môn ngay trước mặt mọi người chứ? Rồi còn ép con trai trưởng đời thứ ba của nhà họ Tống lăn cun cút ra khỏi nơi này nữa?”

Người xung quanh sôi nổi đoán mò, tuy chiến đấu trên lôi đài vô cùng xuất sắc, nhưng đối với bọn họ, chuyện bên phía Dương Chấn lại càng đặc sắc hơn.

Thấy Tào Huy càng ngày càng giãy dụa yếu đi, thậm chí bắt đầu trợn trắng mắt, hai người mặc đồ Đường bảo vệ Tào Huy cuối cùng cũng nhận ra, Dương Chấn thật sự dám giết chết Tào Huy.

“Cậu buông cậu ta ra nhanh lên, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn lại!” Một ông già mặc trang phục thời Đường trong số họ lập tức sốt ruột, vội vàng nói.

Người còn lại cũng vội vàng nói: “Chỉ cần cậu thả cậu Huy ra, chúng tôi cam đoan sẽ không làm khó bạn của cậu, để họ rời đi một cách an toàn.”

Dương Chấn nhìn Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên đang dại ra nhìn anh, sau đó nói: “Hai người đi trước đi!”

Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên dại ra một lúc mới lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu rời đi.

Sở dĩ Dương Chấn bắt Tào Huy để uy hiếp là vì Tào Huy định dùng Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên để uy hiếp anh.

Anh chỉ gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Nếu Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên đã rời đi, Tào Huy hoàn toàn không có khả năng bắt anh ở lại.

“Bây giờ có thể thả cậu Huy ra rồi chứ?”

Chờ Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên đi rồi, một ông già mặc trang phục thời Đường mới hỏi.

“Các người muốn trả thù tôi như thế nào cũng được, nhưng giới hạn chỉ được nhắm vào một mình tôi, nếu dám dùng những người bên cạnh tôi để uy hiếp tôi, mấy người sẽ chết rất thảm.”

Dương Chấn nói xong, tùy tiện vung tay, Tào Huy bị quăng ra xa hơn mười mét, đập mạnh xuống đất, ngất đi ngay lập tức.

Lập tức có người đi cứu Tào Huy, nhưng hai ông già mặc trang phục thời Đường vệ sĩ của Tào Huy vẫn không hề có ý định để Dương Chấn đi.

Dương Chấn nhướng mày: “Mấy người định quấn lấy tôi đến cùng đúng không?”

“Lúc nãy cậu cũng đã nói, chỉ cần nhắm vào cậu thì như thế nào cũng được, chúng tôi đã thả bạn của cậu đi, nhưng cậu lại không được đi.” Một người nói.

“Được rồi, đừng có nói nhảm, nếu mấy người đã muốn chết, tôi cũng cho mấy người vừa lòng, hai người cùng lên một lượt đi!”

Dương Chấn bị năm sáu cây súng chĩa vào nhưng lại không hề sợ hãi, cười khẩy nhìn về phía hai ông già mặc trang phục thời Đường mạnh nhất kia nói.

Hai người nghe thế, hai mặt nhìn nhau, một người trong đó trầm giọng nói: “Một mình tôi cũng đã đủ để đối phó cậu rồi!”

Nói xong, ông ta xông thẳng về phía Dương Chấn.

Lúc này, người xem xung quanh đều sôi trào, ai nấy đều hoan hô hò hét, nhưng tất cả mọi người cũng không nhìn về phía lôi đài, mà đang nhìn về phía Dương Chấn đang đánh nhau với cao thủ của câu lạc bộ Hoàng Kim bên dưới lôi đài.

Thấy đối phương nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt Dương Chấn vẫn bình tĩnh như cũ, không dám khinh thường, dồn lực vò hai chân, cơ thể lao về phía đối phương giống như một viên đạn pháo.

“Đùng!”

Giây tiếp theo, một tiếng vang lớn, chỉ thấy cơ thể của Dương Chấn và ông già mặc trang phục thời Đường đã đụng vào nhau.

Mọi người hoàn toàn không nhìn thấy được hai người bọn họ đánh nhau như thế nào, chỉ thấy ngay khoảnh khắc hai người tiếp xúc với nhau, ông già mặc trang phục thời Đường đột nhiên lui nhanh ra sau năm sáu bước, mà Dương Chấn lại đứng yên ở vị trí hai người vừa đánh nhau, không hề lui ra sau bước nào.

Hú!

Xung quanh sôi trào, tiếng hoan hô vang vọng cả sân đấu quyền.

Rất nhiều người đánh giá cao những biểu hiện lúc trước của Dương Chấn vốn đã, lúc này Dương Chấn dùng một chiêu đánh cao thủ của câu lạc bộ Hoàng Kim lui ra sau, chuyện này lại càng làm bọn họ hưng phấn hơn.

Cho dù là cuộc chiến chức vô địch năm ngoái cũng không có ai có thực lực như Dương Chấn.

Mà ông già mặc trang phục thời Đường bị đánh lui kia, bây giờ sắc mặt đã cứng đờ, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.

Có lẽ người khác không hiểu rõ lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông là đối thủ chiến đấu với Dương Chấn thì lại hiểu rất rõ.

Ngay giây phút hai người chạm vào nhau, một quyền như sấm sét của Dương Chấn đấm thẳng vào bụng ông, mới làm ông lui ra sau năm sáu bước.

Mà đòn tấn công của ông thậm chí còn chưa chạm vào được gấu áo của Dương Chấn.

Nhưng cái này cũng không phải điểm quan trọng, điểm quan trọng là dáng vẻ thảnh thơi nhẹ nhàng của Dương Chấn làm ông nhận ra, Dương Chấn vẫn chưa dùng hết sức.

Ở trước mặt Dương Chấn, ông đột nhiên có cảm giác như lấy trứng chọi đá.

Còn trẻ như vậy, thực lực lại mạnh đến thế, rốt cuộc là ai?

“Muốn đánh tiếp không?” Dương Chấn đột nhiên hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc