CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 490: LĂN ĐẾN ĐÂY NHẬN LẤY CÁI CHẾT

“Dương Chấn là ai?”

Người đàn ông cao to tức giận hét lên, tùy tiện vung tay, một tiếng “đùng” thật lớn, Diệp Vô Song đã bị ném mạnh lên trên bàn trà ở bên cạnh.

Lại té ngã xuống đất.

Diệp Vô Song ngã sõng soài, cảm giác xương cốt rã rời.

Anh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một bàn chân to đã đạp lên đầu của anh, giọng nói đầy sát ý của người đàn ông cao to kia lại vang lên bên tai: “Nói rõ ràng hết tất cả những gì anh biết được, nếu không tôi sẽ đạp nát đầu anh!”

Nói xong, người đàn ông cường trán lập tức dẫm mạnh hơn một chút.

“A…”

Diệp Vô Song chỉ cảm thấy đầu anh sắp sữa bị đáp nát, kêu rên đầy đau đơn.

Đạp mạnh!

Lại đạp mạnh!

Người nhà họ Diệp nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, người đàn ông lực lưỡng này quá tàn bạo, bọn họ không hề nghi ngờ, nếu Diệp Vô Song dám không nói ra tất cả mọi chuyện, đối phương thật sự sẽ đạp chết anh.

“A… Đừng đạp nữa!”

“Tôi nói! Tôi nói! Tôi nói cho anh biết hết!”

“Xin anh buông tha cho tôi trước đã… A…”

Diệp Vô Song kêu rên thành tiếng, da đầu ma sát với mặt đất, một mảng da đầu đã bị mài mòn.

Gương mặt vốn khá đẹp trai, lúc này gần như đã bị hủy dung, mặt toàn là máu tươi.

Thấy Diệp Vô Song thê thảm như thế, mọi người đều không nỡ nhìn, run rẩy liên tục.

“Nói đi!”

Người đàn ông cao to thả lỏng chân ra, ngạo nghễ nhìn chằm chằm Diệp Vô Song, quát lớn.

Lúc này, cho dù là Diệp Kế Tông cũng chỉ có thể đứng ở một bên, không dám năn nỉ thay.

Có lẽ người khác sẽ không biết rõ thân phận của người đàn ông lực lưỡng này, nhưng ông là chủ của nhà họ Diệp thì lại biết rất rõ.

Dựa vào địa vị của người đàn ông lực lưỡng này ở Hiệp hội Võ đạo, đây chính là một người rất kinh khủng mà nhà họ Diệp không thể nào đắc tội được.

“Dương Chấn không chỉ là người giết chết Cửu Gia, anh ta còn là người giết chết Bát Gia nữa.”

“Bát Gia muốn báo thù cho Cửu Gia cho nên mới chặn giết anh ta dọc đường, nhưng không ngờ là Bát Gia lại bị Dương Chấn bắn chết!”

“Bát Gia, tôi nói đều là sự thật, bên cạnh Dương Chấn có một tên cấp dưới rất mạnh, bọn họ phối hợp với nhau mới có thể giết chết Bát Gia.”

Diệp Vô Song run rẩy nói, nhưng anh lại giấu đi tin tức vì anh gọi điện thoại báo tin cho Lữ Mông, Lữ Mông mới chặn giết giữa đường.

Dù sao chuyện này cũng có dính líu đến anh, nếu để người đàn ông cao to tàn bạo này biết được, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.

“Diệp Vô Song, cậu ăn nói bậy bạ gì đó?”

Diệp Mạn lập tức sốt ruột, mặt đầy tức giận nói: “Dương Chấn vừa mới rời khỏi nơi này không lâu, cậu vẫn luôn ở trong nhà họ Diệp, làm sao cậu biết được người giết chết Bát Gia là Dương Chấn chứ?”

“Cậu nên biết, nếu cậu dám ăn nói lung tung thì hậu quả sẽ nghiêm trong đến mức nào.”

Diệp Mạn nghiến răng nghiến lợi nói.

Bây giờ Dương Chấn chính là người quan trọng để bà có thể khống chế quyền lợi của nhà họ Diệp, nhất định không được xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.

Diệp Vô Song tức giận nói: “Tôi nói toàn là sự thật, bà thì biết cái gì?”

“Cậu dám quát tôi?”

Diệp Mạn cực kỳ kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Diệp Kế Tông nói: “Ba, ba thấy chưa? Con là cô của cậu ta mà cậu ta còn dám chống đối trước mặt bao người như thế, nếu cậu ta thành chủ của nhà họ Diệp, có phải đến cả ba cậu ta cũng dám chống đối trước mặt người khác hay không?”

Diệp Kế Tông lập tức nhướng mày, tức giận nói: “Im lặng!”

Ở nhà họ Diệp, lời ông nói chính là thánh chỉ, ai dám không nghe?

Bây giờ vì Diệp Vô Song làm người của Hiệp hội Võ đạo kép đến, đây là thời khác nhà họ Diệp gặp nguy hiểm nhất, vậy mà Diệp Mạn và Diệp Vô Song lại còn cãi nhau.

“Bạo Quân, chắc cháu nội của tôi đã nhầm, lúc trước Dương Chấn mới vừa rời khỏi nhà họ Diệp, sao cậu ta có thể là hung thu giết chết Bát Gia của Hiệp hội Võ đạo được?”

Diệp Kế Tông cũng đứng dậy, dùng giọng điệu không kiêu ngạo không nịnh nọt nhìn chằm chằm người đàn ông cao to kia nói.

Không ai biết tên họ thật của người đàn ông cao to kia là gì, người ngoài đều gọi anh là Bạo Quân.

Trong Hiệp hội Võ đạo, anh cũng không thể chen vào top chín cao thủ mạnh nhất, nhưng anh lại có địa vị cực cao trong Hiệp hội Võ đạo.

Cho dù là Lữ Mông đứng hàng thứ tám cũng phải khách sáo trước mặt anh ta.

Bởi vì cái tên Bạo Quân là do người xếp hạng nhất trong Hiệp hội Võ đạo ban tặng.

Ngoại trừ việc này, Bạo Quân còn được gọi là Võ tướng.

Anh ta có thực lực sâu không lường được, cho dù là người đứng hàng thứ năm trong Hiệp hội Võ đạo cũng chưa chắc dám tự nhận là đối thủ của Bạo Quân.

“Nếu cháu của ông gạt tôi, tôi chỉ có thể giết chết anh ta!”

Mặt Bạo Quân đầy thô bạo, vừa nói dứt lời, lại đạp chân lên đầu Diệp Vô Song, Diệp Vô Song lập tức lại kêu gào thảm thiết.

“Cậu…”

Diệp Kế Tông cũng vô cùng tức giận, nếu Bạo Quân thật sự muốn giết chết Diệp Vô Song, ông cũng không thể làm gì.

Bởi vì nhà họ Diệp không có ai có thể là đối thủ của Bạo Quân.

“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Những gì tôi nói đều là sự thật, thật sự là Dương Chấn và cấp dưới của cậu ta giết chết Bát Gia, người của tôi tận mắt nhìn thấy.”

Bạo Quân đạp càng lúc càng mạnh, Diệp Vô Song lập tức rống to.

“Tại sao người của anh lại nhìn thấy?”

Bạo Quân không hề giẫm nhẹ đi chút nào, quát to chất vấn Diệp Vô Song.

Diệp Vô Song vội vàng nói: “Bởi vì chính tôi đã thông báo với Bát Gia, nói cho ông ấy biết, hung thủ giết chết Cửu Gia vừa mới ra khỏi nhà họ Diệp của tôi.”

“Lúc trước trong hội võ do hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương tổ chức, chính mắt tôi nhìn thấy Dương Chấn giết chết Cửu Gia, thậm chí cò đe dọa sẽ làm phân đà của Hiệp hội Võ đạo ở tỉnh Giang Bình biến mất.”

“Những gì tôi nói đều là sự thật, nếu anh không tin thì có thể đi điều tra, hôm đó có rất nhiều người ở hội võ Giang Bình, chắc chắn anh sẽ điều tra được.”

Diệp Vô Song không dám giấu diếm gì nữa, nói hết những gì anh biết.

Nghe vậy, Diệp Kế Tông lập tức nổi giận, thằng khốn kiếp này, dám lén giấu ông ra tay với Dương Chấn.

Tuy ông và Dương Chấn đã có xích mích, nhưng vẫn còn Diệp Mạn, vốn ông còn đang định để Diệp Mạn đi cải thiện mối quan hệ với Dương Chấn.

Không ngờ Diệp Vô Song lại muốn mượn đao giết người.

Nếu Dương Chấn chết rồi thì cũng thôi, nhưng cố tình Dương Chấn lại không chết, ngược lại còn rước người của Hiệp hội Võ đạo đến đây.

Đây thật sự là một tai họa lớn đối với nhà họ Diệp.

Diệp Mạn cũng thay đổi sắc mặt, bà không ngờ là Diệp Vô Song cũng có mặt ở hiện trường hội võ Giang Bình lần trước.

Vốn Diệp Vô Song đã có ý định giết chết Dương Chấn, rõ ràng là bởi vì sự tồn tại của Dương Chấn làm giấc mơ được làm gia chủ của anh ta bị vỡ tan tành.

Nếu không phải bị Bạo Quân uy hiếp, chỉ e Diệp Vô Song sẽ không để lộ ra.

“Đúng rồi, còn có người phụ nữ này, bà ta cũng có mặt ở hiện trường hội võ Giang Bình.”

“Hơn nữa, Dương Chấn còn là con rể của bà ta!”

“Nếu anh dùng người phụ nữ này làm mồi dụ, chắc chắn có thể ép Dương Chấn xuất hiện.”

Mặt Diệp Vô Song tràn đầy độc ác nói.

Đùng!

Tất cả mọi người nhà họ Diệp đều sợ ngây người.

Điều đầu tiên trong quy định của nhà họ Diệp là không cho phép đấu tranh nội bộ, tuy trong nhà họ Diệp vẫn tồn tại những cuộc đấu tranh quyết liệt, nhưng vẫn là lần đầu tiên xảy r achuyện làm hại người cùng tộc một cách trắng trợn như thế.

“Thì ra nhà họ Diệp còn có mối quan hệ này với tên nhóc kia à.”

Bạo Quân cười khâyr liên tục, híp đôi mắt đầy thô bạo lại.

Anh dùng vẻ mặt uy hiếp nhìn Diệp Kế Tông, nói: “Bây giờ lập tức liên lạc với tên nhóc kia, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, bảo anh ta lập tức lăn đến nhà họ Diệp nhận lấy cái chết, nếu không mẹ vợ của anh ta sẽ chết!”

 

Bình luận

Truyện đang đọc