CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tần Đại Quang vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu.

Mặc dù trong khoảng thời gian này có nhân viên y tế ra ra vào vào nhưng vẫn không có tin tức gì của Tần Đại Quang.

Hai chị em Tần Nhã và Tần Yên vẫn luôn canh giữ ở cửa phòng cấp cứu, nước mắt hai người đã khô, lúc này hai mắt đỏ hoe, khuôn mặt đầy lo lắng.

Khiến Dương Chấn ngạc nhiên là Chu Kim Hảo trước giờ không ưa gì Tần Đại Quang nhưng bây giờ lại rất lo âu.

Anh lại không biết là Chu Kim Hảo đang lo lắng chuyện Tần Đại Quang sẽ được cứu sống.

Tần Đại Quang xảy ra tai nạn vào hơn năm giờ chiều ngày hôm qua, mãi đến bảy giờ sáng hôm sau mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

“Ba ơi!”

Nhìn thấy trên người Tần Đại Quang gắn nhiều loại dây nhợ máy móc khác nhau, hai chị em lập tức khóc.

May mắn thay, ông ta vẫn còn sống!

Nhưng Chu Kim Hảo thì đã hồn bay phách lạc.

“Bác sĩ, ba tôi thế nào rồi?”

Tần Nhã nắm lấy tay bác sĩ, kích động hỏi.

“Đã giữ được tính mạng, nhưng não bị chấn thương rất nặng. Có lẽ sẽ trải qua phần đời còn lại của mình trong tình trạng như bây giờ!” Bác sĩ nói lời xin lỗi.

Đối với nhân viên y tế mà nói thì gặp phải chuyện như vậy khiến bọn họ cảm thấy rất khó chịu.

“Ý bác sĩ là gì?”

Vẻ mặt Tần Nhã đờ đẫn, nước mắt như lũ vỡ đê, ướt đẫm cả khuôn mặt.

Tần Yên cũng vậy.

Chu Kim Hảo giống như người phụ nữ đanh đá, bà ta rống lên: “Bác sĩ nói rõ ràng đi, rốt cuộc là có ý gì?”

“Vết thương của bệnh nhân quá nghiêm trọng. Ngoại trừ một số phản xạ thần kinh bản năng và khả năng chuyển hóa vật chất và năng lượng thì ông ấy đã mất hoàn toàn khả năng nhận thức và không còn khả năng tự chủ.”

Bác sĩ giải thích nó bằng kiến thức y học một lần, sau đó nói: “Đơn giản mà nói chính là trở thành người thực vật! Sau này có thể tỉnh lại hay không là tùy thuộc vào vận mệnh của ông ấy.”

Rầm!

Lời nói của bác sĩ như một trận sấm sét nổ tung trong đầu Tần Nhã và Tần Yên, hai chị em bật khóc.

Dương Chấn cũng sững sờ, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Đối với một người từ nhỏ chưa từng cảm nhận được tình yêu của ba mình như Dương Chấn thì anh đã xem Tần Đại Quang chính là ba.

Bây giờ bác sĩ lại nói Tần Đại Quang đã trở thành người thực vật.

Tần Nhã vô cùng đau lòng, ngất xỉu tại chỗ.

“Chị!”

Tần Yên khóc kêu lên một tiếng, nhanh chóng đỡ lấy Tần Nhã.

Khi Tần Nhã tỉnh lại thì đã là nửa tiếng sau.

Chỉ là sau khi tỉnh lại, cô lẳng lặng nằm trên giường bệnh không nói lời nào, vẻ mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà.

Ngồi trước giường bệnh của Tần Đại Quang, Tần Yên không nói lời nào, lớp trang điểm trên mặt đã bị nước mắt làm nhòe đi từ bao giờ.

Chu Kim Hảo cũng làm ra vẻ khóc sướt mướt: “Sau này tôi phải làm sao đây? Đại Quang, ông tỉnh lại đi có được không?”

Cả căn phòng bệnh chìm trong đau thương.

Dương Chấn ra khỏi phòng bệnh gọi một cuộc điện thoại.

Không lâu sau, một giọng nói có chút trêu tức vang lên: “Anh Chấn, có phải có chuyện gì muốn làm phiền tôi không?”

“Chị Irene, chiều hôm qua ba vợ tôi bị xe tông. Ông ấy mới được đưa từ phòng cấp cứu ra. Bác sĩ nói trên cơ bản đã chẩn đoán chính xác, ông ấy sẽ trở thành người thực vật.”

Dương Chấn không có tâm trạng đùa giỡn, sắc mặt nặng nề nói.

Nghe vậy, Irene lập tức thu lại tâm trạng đùa giỡn, nói: “Gần đây tôi đang làm nhiệm vụ trợ giúp cứu hộ y tế quốc tế, tạm thời không thể về được. Anh gửi thông tin chi tiết của bệnh nhân trước cho tôi đi.”

“Chị Irene, nhờ chị nhé!” Giọng điệu của Dương Chấn đầy khẩn cầu.

Trong trí nhớ của Irene, đây là lần đầu tiên Dương Chấn cầu xin người khác, cô ta tự nhiên cũng hiểu, vội nói: “Anh Chấn, anh cũng đừng lo lắng, cho dù ba vợ anh có thực sự trở thành người thực vật thì cũng không phải không có hy vọng phục hồi.”

Mặc dù Irene hơn Dương Chấn vài tuổi nhưng vì thân phận của Dương Chấn nên Irene luôn gọi anh là anh Chấn.

Dương Chấn khẽ gật đầu: “Cảm ơn chị Irene, bây giờ tôi sẽ tìm bác sĩ lấy báo cáo kiểm tra rồi gửi vào email cho chị.”

“Được!”

Sau khi cúp điện thoại, Dương Chấn vội đi lấy báo cáo kiểm tra gửi cho Irene.

Irene được sắp xếp đến biên giới phía Bắc để chữa trị cho những người bị thương trên chiến trường, điều này đủ cho thấy y thuật của cô ta giỏi thế nào.

Sau khi Dương Chấn gửi báo cáo kiểm tra cho Irene, gần nửa tiếng sau, anh nhận được cuộc gọi từ Irene: “Anh Chấn, tôi đã đọc báo cáo kiểm tra, nói phức tạp thì anh cũng không hiểu. Đơn giản chính là tình hình của ông ấy cũng không tệ lắm, rất có hy vọng sẽ tỉnh lại.”

“Quá tốt rồi!”

Nhận được tin tức tốt này, Dương Chấn kích động hét lên, khi nhìn thấy người đi đường đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ thì anh mới bình tĩnh lại.

Irene cười nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì một tuần nữa, nhiệm vụ của tôi sẽ kết thúc. Khi trở về nước, tôi sẽ đến Giang Châu, nhân tiện xem bệnh nhân nhiễm trùng đường tiểu mà lần trước anh nhắc tới.”

Có câu này của Irene, Dương Chấn cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.

Anh rất tin tưởng y thuật của Irene, nhìn khắp Cửu Châu, Dương Chấn chưa từng thấy y thuật của ai giỏi hơn cô ta.

Nhưng dù sao thì tình trạng của Tần Đại Quang cũng rất nghiêm trọng, trước khi Irene đích thân chẩn đoán thì Dương Chấn cũng không dám nói với Tần Nhã và Tần Yên.

Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.

Các dấu hiệu sinh tồn của Tần Đại Quang rất ổn định, nhưng ông ta vẫn ở trạng thái thực vật.

Trong ba ngày qua, Tần Nhã và Tần Yên thay nhau đến bệnh viện chăm sóc Tần Đại Quang, không ngừng kể cho Tần Đại Quang nghe những chuyện quá khứ.

Hôm nay, buổi chiều Tần Nhã đổi ca với Tần Yên, Chu Kim Hảo nói: “Tiểu Nhã, lúc sáng mẹ cũng đã nói với Tiểu Yên rồi, công việc các con rất bận rộn, hàng ngày còn phải tốn thời gian đến chăm sóc ba con nữa, để ảnh hưởng đến công ty thì không tốt đâu.”

“Ba con bây giờ đang ở trong tình trạng này, không ai biết ông ta có hy vọng tỉnh lại được hay không, các con cũng không thể cứ tiếp tục lao lực như vậy mãi có phải không?”

“Từ nay các con cứ yên tâm đi làm, có mẹ ở đây rồi, sau khi tan sở các con sẽ thay phiên mỗi ngày đến thăm ba con, dù sao trong nhà vẫn còn có Tiếu Tiếu cần chăm sóc.”

Chu Kim Hảo nắm lấy tay Tần Nhã, giọng điệu rất ôn hòa, vừa nói nước mắt vừa chảy dài trên khuôn mặt bà ta.

Mấy ngày nay Chu Kim Hảo giống như trở thành một con người khác, bà ta túc trực bên giường bệnh của Tần Đại Quang, cũng rất quan tâm đến Tần Nhã và Tần Yên, giống như một người mẹ hiền vợ đảm.

“Mẹ, cảm ơn mẹ! Cảm ơn mẹ đã nghĩ cho chúng con.” Tần Nhã vừa khóc vừa nói, trong lòng rất cảm động.

Chu Kim Hảo vươn tay lau nước mắt cho Tần Nhã, rưng rưng nói: “Con bé ngốc, con là con gái của mẹ, đây là chuyện mẹ nên làm, sao con lại cảm ơn mẹ?”

“Mẹ ơi!”

Tần Nhã cũng không chịu nổi sự thống khổ trong lòng, cô bật khóc ôm lấy Chu Kim Hảo.

Mấy ngày nay cô vô cùng đau khổ, giờ đây những lời nói của Chu Kim Hảo khiến cô đột nhiên muốn phát tiết toàn bộ những nỗi đau ấy ra ngoài.

Chỉ là, cô không nhìn thấy lúc Chu Kim Hảo đang ôm cô, trong mắt tràn đầy nham hiểm.

Dưới sự thuyết phục “tốt bụng” của Chu Kim Hảo, cuối cùng Tần Nhã và Tần Yên đã thỏa hiệp, trở lại trạng thái làm việc bình thường, mỗi ngày tan sở họ thay phiên nhau đến bệnh viện, người còn lại thì về nhà chăm Tiếu Tiếu.

Còn Dương Chấn thì ngày nào cũng bận điều tra sự thật về vụ tai nạn của Tần Đại Quang.

Quan Tôn Sắc đã điều tra rõ người lái xe gây ra vụ tai nạn, nhưng cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.

Giống như thực sự chỉ là một tai nạn giao thông.

Vào ngày thứ năm sau khi xảy ra vụ tai nạn giao thông của Tần Đại Quang, Dương Chấn nhận được cuộc gọi từ Quan Tôn Sắc: “Anh Dương, có tin tức về chuyện của ba vợ anh!”

Bình luận

Truyện đang đọc