“Dừng tay cho tôi!” Lúc Đại Miêu nhìn thấy Tô Thanh Sơn xuất hiện thì lập tức hoảng hồn, vội vàng giận dữ gầm lên một tiếng.
“Tô gia chủ, sao hôm nay ngài có rảnh rỗi đến đây vậy?” Đại Miêu vội vàng bước đến, đầu đầy mồ hôi lạnh. Tô Thanh Sơn đã sớm báo cho anh ta, bảo anh ta an phận làm việc.
Vừa rồi, anh ta lại cho người phế Dương Chấn trước mặt mọi người. Lúc này, trong lòng anh ta cũng có mấy phần may mắn, vừa rồi không vội vàng ra tay, nếu không bị Tô Thanh Sơn bắt tại trận, anh ta xong đời.
Tô Thanh Sơn cũng không nhìn anh ta một cái, bước nhanh về phía Dương Chấn, bên cạnh ông ta còn có một người con gái trẻ tuổi, chính là Tô San.
“Ngài Dương, để ngài đợi lâu rồi!” Sau khi Tô Thanh Sơn bước đến trước mặt Dương Chấn, khẽ gật đầu, vẻ mặt cung kính.
Bùm!
Cả nhà hàng Bắc Viên Xuân, đều yên tĩnh lại!
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn hình ảnh này.
Đại Miêu giây trước còn cảm thấy may mắn vì mình ra tay muộn, giây sau, Tô Thanh Sơn lại chủ động chạy về phía Dương Chấn chào hỏi. Mồ hôi lạnh theo đỉnh đầu anh ta chảy xuống, trong nháy mắt ngắn ngủi, toàn thân Đại Miêu đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Một người thanh niên có thể làm cho thủ phủ Giang Châu cúi đầu chào hỏi, là loại tồn tại mà anh ta có thể đắc tội sao? “Dương Chấn, đã lâu không gặp!”
Tô San tươi cười xán lạn.
Trên thực tế, cách lần trước hai người gặp mặt ở Châu Thành, cũng chỉ là một tuần ngắn ngủi. Ánh mắt Tô San đột nhiên rơi vào trên người Hạ Hà, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Trang phục công tác đơn giản, không cách nào che được ngũ quan xinh xắn của Hạ Hà, và dáng người siêu cấp hoàn mỹ. Lúc này, đang có vẻ nhút nhát e sợ, hai tay nắm chặt lấy góc áo của Dương Chấn, trên mặt còn có mấy phần sợ hãi.
Dương Chấn không để ý, mặt không đổi sắc nhìn về phía Đại Miêu đã sớm hoảng sợ bất an: “Vừa rồi anh nói, muốn nghiền nát tứ chi của tôi? Còn muốn tôi sống không bằng chết?”
Âm thanh rơi xuống, Dương Chấn đột nhiên cất bước về phía Đại Miêu.
“Còn nói, muốn trước mặt tôi, ngủ với bạn của tôi?”
“Còn muốn làm tôi sống không được, chết cũng không xong?”
“Còn muốn xem, lúc đó, tôi có thể cứng như lúc này hay không?” Mỗi một bước Dương Chân bước đến, đều chất vấn Đại Miêu một câu, chờ sau khi anh hỏi xong, cách Đại Miêu chỉ còn một mét.
“Đồ hỗn xược!” Tô Thanh Sơn tức giận nói: “Đại Miêu, cậu thật to gan, thế mà ngay cả khách quý của tôi, cũng dám đắc tội!” Tô Thanh Sơn lúc này đúng là giận dữ không thôi, không chút giả tạo.
Ngày đó Dương Chấn vừa đến Giang Châu, lão quản gia Hàn Triết Viễn của gia tộc Vũ Văn, đã từng dặn dò ông ta, muốn ông ta đi theo sát Dương Chấn. Chỉ là, Dương Chẩn vẫn luôn không muốn gặp ông ta.
Thật vất vả mới để Tô San giúp đỡ mời Dương Chân đến đây ăn cơm, chó của mình, lại đắc tội với Dương Chân. Ông ta tốn nhiều tinh lực như vậy, mới có chút hảo cảm của Dương Chấn, chẳng lẽ muốn hủy hoại trong chốc lát sao?
“Bụp!”
Đại Miêu dù là nhân sĩ giang hồ, những cũng chỉ là một con chó Tô Thanh Sơn nuôi, nào dám động đến Tô Thanh Sơn? Hôm nay, một thanh niên còn có địa vị cao hơn Tô Thanh Sơn, lại bị anh ta đắc tội.
“Tô gia chủ, tôi biết sai rồi!”
“Cầu xin ngài cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ không để ngài thất vọng!”
“Sau này, tôi sẽ ngoan ngoãn làm một con chó, cũng không dám mắt chó nhìn người nữa.” Đại Miêu thật sự sợ hãi, vừa cầu xin tha thứ, vừa không ngừng dập đầu xuống đất, rất nhanh, trên trán anh ta đã chảy đầy máu tươi. Nhìn thấy một màn như vậy, những vị khách vừa rồi vây xem kia, đều há hốc mồm. Đại Miêu vừa rồi không ai bì nổi, lúc này lại quỳ gối dưới chân người khác xin tha thứ, còn tự mắng mình làm một con chó.
Sắc mặt Ngụy Minh Nguyệt vô cùng xấu, cô ta biết Dương Chấn và Tô San quen nhau, nhưng không ngờ, ngay cả Tô Thanh Sơn, cũng có phần cung kính Dương Chấn.
Anh thật sự chỉ là một đứa phế vật ở rể bị gia tộc nhỏ trục xuất sao? “Người đến, nghiền nát tứ chi Đại Miêu cho ta, sau đó ném anh ta ở cửa nhà hàng Bắc Viên Xuân, không cho phép anh ta rời đi nửa bước!”
Trong mắt Tô Thanh Sơn tràn đầy sự tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu có khách hàng nguyện ý bố thí cho anh ta chút cơm, thì cho anh ta ăn, nếu như không có, vậy thì để anh ta chết đói!” Thân là thủ phủ Giang Châu, Tô Thanh Sơn sao có thể là hạng người nương tay. Ngay lời nói của Tô Thanh Sơn, mấy người cấp dưới to lớn vừa rồi của Đại Miêu, đầu bước về phía Đại Miêu.
“Cộp! Cộp! Cộp!” Trong ánh mắt Đại Miêu ngập tràn hoảng sợ, nặng nề dập đầu trên đất, vừa dập đầu vừa cầu xin: “Tô gia chủ, tôi thật sự biết sai rồi, cũng không dám nữa, xin ngài tha cho tôi một mạng!”
“Vừa rồi, cô Ngụy, hình như không phải nói như vậy?” Dương Chấn cười lạnh nói.
“Dương Chấn, anh đừng quá đáng!”
Ngụy Minh Nguyệt bị Dương Chấn chất vấn trước mặt mọi người, lập tức thẹn quá hóa giận: “Anh đừng quên, tôi cũng là cô chủ nhà họ Ngụy! Nếu như anh muốn làm gì tôi, nhà họ Ngụy nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Hừ!”
Tô Thanh Sơn bước lên trước, lạnh lùng nói: “Một bề dưới nhà họ Ngụy, cũng dám ở trước mặt tôi ra vẻ đại lão? Cho dù ông nội cô ở đây, ông ta dám nói mấy lời này với Ngài Dương sao?”
Ngụy Minh Nguyệt mím chặt môi, không dám nói chuyện nữa.
Tô Thanh Sơn đúng là nhân vật lớn cùng cấp bậc với ông nội cô, hơn nữa có khống chế mạch máu kinh tế Giang Châu, cũng không phải là người nhà họ Ngụy có thể đắc tội được.
“Hạ Hà, dấu tay trên mặt cô, là cô ta để lại sao?”
Dương Chấn nhìn về phía Hạ Hà hỏi.
Lúc trước anh ta gặp Hạ Hà, phát hiện trên mặt Hạ Hà có một dấu tay, lúc này mặc dù không thấy nữa, nhưng không thể nào thay đổi được chuyện đã bị tát một cái.
Hạ Hà vội vàng lắc đầu: “Không ai đánh tôi cả!” Cô ta rõ ràng không muốn làm lớn chuyện, đối phương dù sao cũng là cô chủ nhà họ Ngụy, Trên mặt Ngụy Minh Nguyệt, rõ ràng hiện lên vẻ bối rối.
“Cô ra tay đánh cô ấy thế nào, bây giờ dùng tay như thế, tát mình mười cái, nếu như cô không dùng sức, tôi tự mình động thủ!” Trong con mắt đen kịt của Dương Chấn, ngập tràn lửa giận, âm thanh vừa dứt, anh đột nhiên một chương đánh xuống.
“Bốp!”
Một tiếng vang thật lớn, bàn ăn gỗ vô cùng cứng rắn bên cạnh anh, lập tức nát bét.