Lúc Chu Kim Hảo quay lại phòng bệnh, Dương Chấn và Tần Nhã, còn có Tiếu Tiếu, một nhà ba người đang quấn quýt với nhau với vẻ mặt hạnh phúc.
Nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt Chu Kim Hảo tràn ngập sự cay độc.
“Ông xã, ngày mai là thứ bảy, sắp xếp cho Tiếu Tiếu thế nào đây?” Tần Nhã đột nhiên hỏi.
“Hay là em về nhà với Tiếu Tiếu đi, ba bên này để anh chăm sóc, có bất kỳ tin tức gì anh sẽ liên lạc với em ngay.” Dương Chấn nói.
“Ba, Tiếu Tiếu muốn ở cùng ba với mẹ!”
Tần Nhã còn chưa mở miệng thì Tiếu Tiếu đã nói với vẻ mặt uất ức: “Tiếu Tiếu đã rất lâu không có ở cùng với ba và mẹ rồi!”
Nghe thấy lời của Tiếu Tiếu, Dương Chấn và Tần Nhã đối mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt hai người đều là sự áy náy.
“Hay là như vầy đi, ngày mai mẹ đưa Tiếu Tiếu đi khu vui chơi?”
Chính vào lúc này, một thanh âm không biết điều đột nhiên vang lên.
Ánh mắt của Dương Chấn và Tần Nhã đều lũ lượt nhìn sang Chu Kim Hảo, chỉ là, ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt của Dương Chấn, có mang theo vài phần ý lạnh.
“Cháu không muốn đi khu vui chơi, cháu muốn ở với ba mẹ!” Tiếu Tiếu vội vàng ôm chặt lấy cổ của Tần Nhã.
Bé muốn đi khu vui chơi, nhưng so với cái đó, thì bé càng hy vọng được ở cùng với ba và mẹ.
“Nếu đã như vậy thì để Tiếu Tiếu ở bên cạnh bọn con là được rồi.”
Do dự một hồi, Tần Nhã cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Tần Đại Quang chưa tỉnh lại, cô làm gì cũng không được tập trung, bảo cô đi, cô cũng không làm được.
“Được!” Dương Chấn gật đầu.
Tiếu Tiếu cũng vui mừng mà hoan hô.
Tối hôm đó, Tiếu Tiếu cũng ở lại bệnh viện.
Đây là phòng bệnh VIP riêng, phòng rất lớn, có hai chiếc giường gấp y tế, còn có một chiếc sofa, giống như khách sạn phòng đôi vậy.
Tối hôm đó, Tần Nhã và Tiếu Tiếu chen chúc trên một chiếc giường gấp, Chu Kim Hảo bá chiếm cái giường gấp còn lại, Dương Chấn thì lại ngủ ở ghế sofa một đêm.
Cả một đêm, Chu Kim Hảo không có ngủ, trong đầu toàn là suy nghĩ làm thế nào để đưa Tiếu Tiếu đi.
Thời gian mà Mạnh Thiên Kiêu cho mình không còn nhiều nữa, trước 12 giờ trưa mai, nếu như còn không thể giao Tiếu Tiếu đi, thì bà ta thật sự xong rồi.
Ngược lại, có Tiếu Tiếu ở bên cạnh, Tần Nhã ngủ rất ngon.
Suy nghĩ cả một đêm, Chu Kim Hảo cũng chưa nghĩ ra cách đưa Tiếu Tiếu đi.
Ngày hôm sau, bà ta thức dậy với một đôi mắt gấu trúc.
“Mẹ, mẹ không có ngủ được à? mắt vừa đỏ vừa sưng.”
Nhìn thấy bộ dạng của Chu Kim Hảo, vẻ mặt Tần Nhã kinh ngạc.
Chu Kim Hảo vội vàng lắc đầu: “Mẹ ngủ rất ngon!”
Nói xong, bà ta lại ngáp một cái.
Dương Chấn nheo mắt nhìn bà ta một cái, không có nói gì.
9 giờ sáng, Ngải Lâm đúng giờ đến phòng bệnh của Tần Đại Quang.
“Anh Chấn, đây là con gái của anh à? Đáng yêu quá!”
Lúc Ngải Lâm nhìn thấy Tiếu Tiếu, bộ mặt kinh ngạc, trong ánh mắt toàn sự sủng nịch.
Lúc này, Tiếu Tiếu đang rụt rè mà kéo lấy tay của Dương Chấn, nép bên đùi của Dương Chấn.
Dương Chấn mỉm cười gật đầu: “Tiếu Tiếu, gọi dì Ngải Lâm đi con!”
“Chào dì Ngải Lâm!”
Tiếu Tiếu tuy có chút sợ người lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn kêu một tiếng.
“Đáng yêu quá đi!”
Ngải Lâm càng nhìn thì càng thích: “Tiếu Tiếu, chào cháu!”
Ngải Lâm vừa mới đến phòng bệnh, thì mấy chuyên gia của bệnh viện cũng theo tới.
Mấy ngày này, mỗi lần Ngải Lâm đến trị liệu cho Tần Đại Quang, mấy chuyên gia này đều sẽ đến đúng giờ, quan sát ở khoảng cách gần.
Vốn dĩ đã suy nghĩ cả một đêm, cũng chưa nghĩ ra được làm sao để đưa Tiếu Tiếu đi, lúc nhìn thấy Ngải Lâm, đôi mắt Chu Kim Hảo đột nhiên sáng lên, bà ta cuối cùng cũng biết nên làm sao để đưa được Tiếu Tiếu đi rồi.
Nhân lúc Ngải Lâm đang chữa trị, thì bà ta vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Đến khi đến trước cửa sổ ở cuối hành lang, bà ta mới gọi đi một số: “Tôi nghĩ ra cách đưa con gái của Dương Chấn đi rồi, nhưng cần sự giúp đỡ của ông!”
Không có ai biết, bà ta gọi cho ai, cũng không ai biết, nội dung cuộc gọi này là gì.
Đợi đến khi bà ta về phòng bệnh, Ngải Lâm vẫn đang trị liệu.
“Chuyên gia Ngải Lâm, các số liệu sự sống của Tần Đại Quang đều đã hoàn toàn khôi phục lại mức bình thường rồi, nhưng sao ông ta vẫn chưa tỉnh chứ?”
Nhân lúc Ngải Lâm đang hoàn thiện đợt điều trị cho Tần Đại Quang, một lão chuyên gia vô cùng nghi hoặc mà hỏi.
Ngải Lâm mỉm cười: “Số liệu bình thường, nhưng người bệnh đã ngủ rất lâu rồi, muốn tỉnh lại, thì cần phải có một thời cơ.”
“Thời cơ?”
Vẻ mặt lão chuyên gia lờ mờ, cứ cảm thấy có chút không đúng, theo lý mà nói, thì Tần Đại Quang đáng lẽ đã tỉnh lại từ hôm qua rồi.
Nhưng Ngải Lâm đã nói như vậy rồi, ông ta cũng không tiện nghi vấn mãi.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Ngải Lâm vẫn đang tiếp tục điều trị, nhưng nội dung điều trị, rõ ràng không có nhiều như hồi trước.
Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân lộn xộn, còn có một số tiếng ồn ào.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
Viện trưởng nhíu mày, không vui mà nói.
“Viện trưởng, để tôi ra ngoài xem sao?” Một bác sĩ trẻ nhanh nhẹn vội vàng nói.
“Ầm!”
Chỉ là bác sĩ trẻ này vừa đi đến cửa phòng bệnh, thì cửa phòng đột nhiên bị người ta mở ra từ bên ngoài, một đám người xông vào phòng bệnh.
“Các người muốn làm gì?”
Viện trưởng lập tức giận dữ, gào lên một tiếng.
“Chúng tôi muốn tìm Chuyên gia Ngải Lâm!”
“Chuyên gia Ngải Lâm, ba tôi bị nhiễm trùng đường tiểu, bác sĩ nói chỉ có cô mới cứu được ông ấy!”
“Chuyên gia Ngải Lâm, ông nội tôi đột quỵ rồi, cô là chuyên gia lĩnh vực y học cấp báu vật quốc gia, nhất định có thể chữa khỏi cho ông ấy, cầu xin cô cứu ông nội tôi!”
“Chuyên gia Ngải Lâm, còn tôi nữa, vợ tôi bị tai nạn xe, trở thành người thực vật, nghe nói cô có thể chữa trị, cầu xin cô nhất định phải cứu vợ tôi!”
….
Hơn mười người, sau khi xông vào phòng bệnh thì lập tức vây Ngải Lâm ra giữa, luyên thuyên nói là người thân của mình bị bệnh này bệnh kia, cầu xin Ngải Lâm cứu chữa.
Hơn nữa cái này còn chưa kết thúc, bên ngoài còn có người không ngừng xông vào phòng bệnh, rất nhanh, trong phòng bệnh ngay cả một chỗ để đặt chân cũng không có nữa.
Dương Chấn híp đôi mắt lại, lẳng lặng nhìn Chu Kim Hảo một cái, bà cuối cùng cũng không ngồi yên được rồi sao?
“Nhã, sao lại có nhiều người đến như vậy? Con mau kêu Dương Chấn đi bảo vệ ba con đi, đừng để ông ấy bị tổn thương đó.” Chu Kim Hảo nói với vẻ mặt lo lắng.
Tần Nhã lúc này mới tỉnh thần, vội vàng nói: “Dương Chấn, anh mau ngăn mấy người này lại đi, đừng để thương tổn đến ba!”
“Được!”
Dương Chấn không hề phí lời, trực tiếp chen chúc lên trước, chặn ở trước giường bệnh của Tần Đại Quang.
Cả phòng bệnh loạn xì ngầu.
Tiếu Tiếu cũng vô cùng sợ, kéo chặt lấy tay của Tần Nhã.
“Nhã à, mẹ thấy vẫn còn có người muốn xông vào phòng bệnh nữa, một mình Dương Chấn rất khó bảo vệ ba của con, con cũng đi giúp nó đi, mẹ đưa Tiếu Tiếu ra ngoài trước, mắc công làm nó bị thương nữa.” Chu Kim Hảo vội vàng nói.
Dương Chấn đang chặn ở trước giường bệnh của Tần Đại Quang, lúc này đã bị người ta dồn vào trong cùng, muốn chen ra cũng rất khó.
Trên mặt Chu Kim Hảo toàn là nụ cười khi âm mưu thành công.
Tần Nhã cũng phát hiện vẫn còn có người xông vào trong phòng bệnh, cô không hề do dự, vội vàng nói: “Tiếu Tiếu, con cùng bà ngoại ra ngoài trước đi, đợi lát nữa mẹ đi tìm con, có được không?”
“Dạ được, mẹ ơi, con đợi mẹ!” Tiếu Tiếu rất ngoan ngoãn mà nói.
“Mẹ, con giao Tiếu Tiếu cho mẹ đó!” Tần Nhã dặn dò với vẻ mặt trịnh trọng.
“Con yên tâm, có mẹ ở đây, Tiếu Tiếu sẽ không có chuyện gì đâu.” Chu Kim Hảo lên tiếng bảo đảm.
“Vậy hai người đi đi!”
Tần Nhã nói xong, cũng chen lấn về phía Dương Chấn.
Tần Đại Quang khó lắm mới sắp tỉnh lại được, nếu như bây giờ còn chịu chút đụng chạm nào, thì sẽ không hay.
Cứ như vậy, Chu Kim Hảo dễ dàng đưa Tiếu Tiếu ra khỏi bệnh viện.
Vào giây phút bước ra khỏi bệnh viện, Chu Kim Hảo đột nhiên có một loại cảm giác đắc đạo thăng thiên, cuối cùng cũng đưa được Tiếu Tiếu ra ngoài rồi.
Bà ta đứng ở cửa bệnh viện, nhìn đông ngó tây, rất nhanh, bà ta nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen, treo biển số của Thành phố, bà ta từng thấy qua chiếc xe này, chính là của Mạnh Thiên Kiêu.
Trong lòng lập tức mừng rỡ, vội vàng đưa Tiếu Tiếu qua đó.
“Các người là ai?”
Bà ta vừa lên xe thì phát hiện, Mạnh Thiên Kiêu vốn không có ở trong xe, mà chỉ có một người trung niên lạ mặt.
“Bà chính là Chu Kim Hảo đúng chứ? Chúng tôi được ngài Mạnh sắp xếp tới đón các người.”
Người trung niên mở miệng nói, nhưng ở nơi sâu thẳm của đôi mắt, lại tràn đầy sát ý mãnh liệt.
Nghe thấy lời giải thích của người trung niên, Chu Kim Hảo lúc này mới yên tâm, bà ta vốn không có hoài nghi điều gì.
Trước đây khi Mạnh Thiên Kiêu và bà ta gặp nhau, bà ta đã đặc biệt quan sát chiếc xe này qua, cho nên vừa nhìn là đã nhận ra chiếc xe này.
“Bà ngoại, chúng ta đi đâu vậy?”
Bàn tay nhỏ của Tiếu Tiếu kéo chặt lấy tay của Chu Kim Hảo, có chút lo lắng.
Sắc mặt Chu Kim Hảo âm trầm, quát lên: “Im miệng!”
Tiếu Tiếu vốn đã rất sợ, lúc này bị Chu Kim Hảo quát một tiếng, liền trở nên càng sợ hãi hơn, muốn khóc mà lại không dám khóc, đôi mắt ngân ngấn lệ.
Người trung niên ở bên cạnh lạnh lùng nhìn Chu Kim Hảo một cái: “Có bà ngoại như bà, thật đúng là sự bi ai của đứa bé này!”
Nói xong, người trung niên đổi sang một nụ cười dịu dàng, nhìn Tiếu Tiếu nói: “Tiếu Tiếu, đừng sợ, chúng ta đến một nơi vui chơi trước, đợi lát nữa, ba mẹ cháu sẽ đến đón cháu.”