CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Sự tức giận vừa dâng lên trong lòng Dương Chấn, lúc nhìn Tần Yên cả mặt đầy nước mắt, lại áp chế xuống.

“Cô hiểu lầm rồi!”

Dương Chấn lạnh lùng nói.

Anh vừa dứt lời, một bóng dáng quen thuộc chạy vào.

“Yên, em không sao chớ?”

Là Tần Nhã đến, vừa rồi cô nhận được điện thoại của Dương Chấn, nói Tần Yên ở Số 1 Công Quán nên vội vàng chạy đến.

“Chị!”

Nhìn thấy Tần Nhã, Tần Yên ôm cô khóc rống lên.

Dương Chấn không nói một lời, đi ra khỏi phòng.

Tần Nhã đã đến đây, cũng không cần anh phải giải thích cái gì.

Hai chị em ôm nhau khóc một lúc lâu mới tách ra, Tần Yên nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị, tên khốn Dương Chấn này đúng là mặt người dạ thú, ngày mai chị ly hôn với anh ta đi.”

Tần Nhã nghi hoặc: “Yên, nếu như không có Dương Chấn, trong sạch của em đã mất rồi, sao em còn bảo chị ly hôn với anh ấy?”

“Cái gì?”

Tần Yên lập tức ngây dại, trên mặt đều là không thể tin được: “Chị, ý của chị là, Dương Chấn mới cứu em?”

Từ đầu đến cuối, cô ta đều đang trong trạng thái say ngủ, nếu như không phải Dương Chấn giúp cô giải rượu, chỉ sợ cô còn đang ngủ say, căn bản không biết chuyện gì xảy ra trước đó.

Tần Nhã kể lại ngọn nguồn sự việc một lần, Tần Yên mới bừng tỉnh hiểu ra.

Nghĩ đến vừa mới cô ta còn tát Dương Chấn một cái, gương mặt vô cùng tự trách.

“Chị, em, em vừa rồi hiểu lầm anh ấy.”

“Không sao, anh ấy sẽ không trách em.”

“Nhưng mà em, em còn tát anh ấy một cái.”

“Cái gì?”



Hai chị em ngây người trong phòng lúc lâu mới ra ngoài, Dương Chấn đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.

Nghe thấy động tĩnh, Dương Chấn mới xoay người, liếc nhìn hai chị em, lập tức nói ra: “Anh đưa hai người về nhà!”

Nói xong, anh bước đi trước.

Nhìn bóng lưng của anh, vẻ mặt Tần Yên áy náy.

Xe chạy nhanh một đường, nửa tiếng sau, dùng ở nhà lớn họ Tần

“Anh, hay là vào xem Tiếu Tiếu đi? Con bé đã nhắc đến anh mấy ngày rồi.” Tần Nhã hơi do dự, đột nhiên nói ra.

Tần Yên cũng chờ mong nhìn Dương Chấn, vừa rồi tát anh một cái, còn chưa xin lỗi.

Dương Chấn nhìn đồng hồ, lập tức lắc đầu: “Đã rất trễ rồi, không quấy rầy Tiếu Tiếu nghỉ ngơi nữa, hôm nào tôi sẽ đến thăm con bé.”

“A!”

Tần Nhã đột nhiên không biết phải nói gì.

“Tôi đi đây, ngủ ngon!”

Dương Chấn khởi động xe, chậm rãi rời đi.

“Anh rể, thực xin lỗi!”

Thẳng đến Dương Chấn đi thật xa, Tần Yên mới hô to những lời này, gương mặt đã tràn đầy nước mắt..

Chỉ là xin lỗi của cô ta, nhất định không được nghe thấy.



Dương Chấn vừa trở lại đỉnh Vân Phong, đã nhận được điện thoại của Tần Nhã.

Anh còn chưa kịp nói gì, một giọng nói non nớt thanh thúy quen thuộc truyền đến: “Ba ba, con nhớ ba lắm!”

Nghe được giong của Tiếu Tiếu, khóe miệng Dương Chấn hơi cong lên, mỗi khi nhớ đến con gái của mình, anh đều có cảm giác nằm mơ.

“Tiếu Tiếu, đã trễ thế thế này, sao còn chưa ngủ?” Dương Chấn nhu hòa hỏi.

“Ba ba, con nhớ ba ngủ không được.”

Giọng Tiếu Tiếu có chút nghẹn ngào.

Lúc này, giọng Tần Nhã đột nhiên vang lên: “Dương Chấn, anh đợi một chút, chúng ta gọi video, như vậy Tiếu Tiếu có thể nhìn thấy anh rồi.”

Rất nhanh, Tần Nhã gửi lời mời nói chuyện video đến.

Dương Chấn vừa chấp nhận, lập tức nhìn thấy Tiếu Tiếu mặc đồ ngủ hoạt hình đang ngồi trong lòng Tần Nhã.

“Ba ba!”

Tiếu Tiếu nhìn thấy Dương Chấn, kích động kêu lên.

Nghe tiếng gọi thân thiết đến từ huyết mạch Dương Chấn cảm giác tim cũng mềm đi trả lời: “Tiếu Tiếu, chào buổi tối!”

“Ba ba, mai ba về nhà, ở cùng với mẹ và con, có được không?” Tiếu Tiếu vẻ mặt mong đợi hỏi.

Dương Chấn trong lòng cũng vô cùng đau khổ, sao anh không muốn ở cùng con gái mình chứ, nhưng mà với nỗi hận mà Chu Kim Hảo đối với anh, sao có thể cho phép anh quay về?

“Ba ba bận công việc, đợi ba bận xong rồi, sẽ về nhà với con, có được không?” Tần Nhã ôm người con gái, ôn nhu nói.

“Vậy được rồi!”

Tiếu Tiếu có chút thất vọng, nhưng cô bé rất hiểu chuyện, không muốn quấy rầy ba làm việc.

“Ba ba, mau nhìn, đây là một gia đình hạnh phúc mà Tiếu Tiếu vẽ, đây là ba ba, đây là mẹ, ở giữa chính là Tiếu Tiếu.”

Mặc dù chỉ là nhìn thấy ba ba trong video, cũng làm Tiếu Tiếu vô cùng kích động, lấy một bức tranh màu nước ra, trên gương mặt nhỏ vô cùng hưng phấn.

Trong bức tranh, một nhà ba người tay trong tay, mặc dù nét bút còn non nớt nhưng có thể nhìn thấy trên bức tranh màu nước, mỗi người đều vô cùng vui vẻ.

Nhìn bức tranh, trong lòng Dương Chấn vô cùng áy náy, mắt của Tần Nhã cũng đỏ lên.

Tiếu Tiếu cũng không chú ý đến hai vợ chồng đột nhiên trầm mặc, vẫn vô cùng vui vẻ giới thiệu bức tranh của mình.

“Ba ba, ba kể chuyển cổ tích cho Tiếu Tiếu, được không?” Tiếu Tiếu đột nhiên chờ mong nhìn Dương Chấn nói.

Dương Chấn ôn hòa cười, gật nhẹ đầu: “Ngay xưa, có một ngọn núi, trong ngọn núi có một cái miếu, trong miếu có một hòa thượng nhỏ…”

“Câu chuyện này con nghe mẹ kể qua thật nhiều lần rồi!” Tiếu Tiếu khanh khách nở nụ cười.

“Ba ba kể câu chuyện một cậu nhóc nghèo cho con nghe được không?”

“Được, con muốn nghe!”

“Năm năm trước, có một cậu nhóc nghèo hai bàn tay trắng, cậu ấy kết hôn với một người phụ nữ xinh đẹp…”

Gọi video mãi cho đến rất muộn, cuối cùng ở trong cậu chuyện của Dương Chấn, Tiếu Tiếu ngọt ngào đi vào giấc ngủ, nhưng câu chuyện vẫn không chấm dứt.

“Cậu nhóc nghèo sau khi trải qua vô số lần sinh tử, cuối cùng đứng trên đỉnh biên giới phía Bắc, biên giới phía Bắc cũng trở thành thành phố vô địch, không có kẻ địch nào dám phạm vào, nhưng trong lòng cậu ấy ấy, vẫn luôn không quên một người phụ nữ, cuối cùng quay trở về.”

Câu chuyện kể đến đây hoàn toàn kết thúc, Tần Nhã đã rơi lệ đầy mặt .

||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||

Cho đến lúc này, Dương Chấn mới ý thức được, bất tri bất giác, mình đã nói hết cuộc sống chinh chiến năm năm vừa qua của mình.

“Tôi chỉ là kể một câu chuyện mà thôi, em đừng khóc.”

Dương Chấn ôn hòa cười, nhìn Tần Nhã.

Tần Nhã chảy nước mắt: “Những năm này, anh cũng sống như thế sao?”

Dương Chấn đột nhiên trầm mặc, nhưng Tần Nhã biết đáp án, câu chuyện mặc dù giản lược rất nhiều, nhưng vẫn làm cô cảm giác được, cậu nhóc nghèo rong ruổi sa trường, cửu tử nhất sinh kinh tâm động phách.

“Ngày mai, anh có rảnh không?” Tần Nhã đột nhiên hỏi.

Thấy Dương Chấn gật đầu, cô đột nhiên nói: “Ngày mai là Chủ nhật, chúng ta cùng nhau đưa Tiếu Tiếu đến vườn bách thú, có được không?”

“Được!”

“Ngày mai gặp, ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Cúp điện thoại, Dương Chấn đi đến bên cạnh cửa sổ, mặc dù đêm đã khuya, nhưng anh vẫn không chút buồn ngủ, đứng trước cửa sổ sát đất không lồ, nhìn cảnh đêm Giang Châu dưới chân, trong lòng trừ đau lòng còn có vô cùng nặng nề.

Nhà lớn họ Tần, Tần Nhã cũng thế, ôm chặt con gái trong ngực, làm sao cũng không ngủ được, trong đầu cũng là nhớ đến câu chuyện về cậu nhóc nghèo vừa rồi.

Hôm sau, bài đăng của vô số diễn đàn, còn có tin tức truyền thông, đều phát ra một lượng lớn video và bài báo, mặc dù đã được làm mờ, nhưng vẫn đưa khuôn mặt của nhân vật chính lộ rõ ra ngoài.

Tin tức này, chấn động cả Giang Châu, nhà họ Hùng thân là gia tộc đời đầu gần với tứ đại gia độc, mà Hùng Vĩ lại là trưởng tôn đứng đầu nhà họ Hùng, có thể nghĩ, chuyện này ảnh hưởng lớn đến nhà họ Hùng thế nào.

Trang viên nhà họ Tần, lúc ông cụ Tần nhìn thấy tin tức này, thiếu chút nữa tức xỉu.

Đúng lúc này, một người vội vàng xông vào trong phòng ông cụ Tần, gương mặt hoảng loạn nói: “Gia chủ, không hay rồi, người của tòa án đến, muốn niêm phong trang viên nhà họ Tần chúng ta, còn muốn đuổi tất cả chúng ta ra ngoài, nói là sau đó muốn đấu giá gán nợ!”

“Cái gì?”

Ông cụ Tần đứng bật đậy, nhưng mà vừa đứng lên cảm thấy khí huyết trong cơ thể sôi trào, bệnh tim tái phát

“Gia chủ!”

Người làm vội vàng hô to lên, nếu như không cứu chữa kịp thời, đã quy thiên rồi.

Ông cụ Tần vừa tỉnh, giận dữ hét lên: “Lập tức ban bố lệnh gia chủ, trục xuất Tần Luân ra khỏ nhà họ Tần, vĩnh viễn không thể bước vào nhà họ Tần một bước!”

Nhà họ Hùng, một ông già tóc trắng mặc đường trang nhìn tức tức báo chí cũng tức giận run rẩy cả người.

Mà đứng bên cạnh ông ta, một thanh niên chừng ba mươi tuổi nơm nớp lo sợ.

“Bốp!”

Ông già tóc trắng trở tay một cái tát lên mặt người thanh niên, phẫn nộ quát um lên: “Khốn nạn! Xem chuyện tốt mày làm đi, lần này đừng nói là Giang Châu, cả Cửu Châu đều biết rồi, mày làm tao biết phải giấu cái mặt già này vào đâu?”

“Bộp!”

Hùng Vĩ bị dọa hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, khóc cầu khẩn nói: “Ông nội, con cũng là bị hại, đều là do tên khốn đó, cậu ta hạ thuốc con, nhốt bọn con lại với nhau.”

“Cậu ta là ai?” Ông già tóc trắng cả giận nói, ông ta đương nhiên biết, chuyện nhày nhất định không phải Hùng Vĩ chủ động làm ra

Hùng Vĩ cắn răng: “Cậu ta tên Dương Chấn, là người ở rể nhà họ Tần.”

“Một đứa ở rể nho nhỏ của nhà họ Tần, cũng không giải quyết được, đúng là phế vật!” Ông già tóc trắng vẻ mặt hờ hững nói.

Nghe vậy, Hùng Vĩ quá sợ hãi, vội vàng nói: “Ông nội yên tâm, sỉ nhục này, con nhất định sẽ tự mình đòi lại, đều cậu ta biết, hậu quả khi đắc tội với nhà họ Hùng chúng ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc