CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Sau khi cúp máy, trong lòng Dương Chấn có lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Bây giờ, gần như anh có thể chắc chắn, Tần Đại Quang xảy ra chuyện có liên quan đến Chu Kim Hảo và Đặng Mỹ Linh.

Chỉ là, vẫn chưa có chứng cớ.

Nếu lần này Tần Đại Quang xảy ra chuyện, thật sự là do Chu Kim Hảo làm, chính mình nên xử lý chuyện này thế nào?

Không phải anh lo mình không thể ra tay tàn nhẫn với Chu Kim Hảo, mà là sợ Tần Nhã không thể chấp nhận.

Với bất cứ ai mà nói, nếu biết được mẹ mình muốn giết ba mình, đều không có cách nào chấp nhận được sự thật tàn khốc này đi?

“Anh Dương, có manh mối gì rồi?”

Quan Tôn Sắc thật cẩn thận mà hỏi han, từ sau khi Dương Chấn nhận điện thoại của Thái Quyên liền trở nên khó chịu.

Dương Chấn nói một cách hờ hững: “Không có!”

Tuy rằng có được một ít manh mối, nhưng Dương Chấn lại chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Anh thậm chí đang do dự, chuyện này rốt cuộc có cần điều tra tiếp hay không?

Cùng lúc đó, bệnh viện nhân dân thành phố Giang Châu.

Trong phòng bệnh V.I.P, chỉ có Chu Kim Hảo và Tần Đại Quang.

Chu Kim Hảo vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn Tần Đại Quang nằm trên giường bệnh.

Mấy ngày mà Tần Đại Quang mới xảy ra chuyện, vì để lưu lại một ấn tượng tốt cho Tần Nhã và Tần Yên, Chu Kim Hảo còn có thể cẩn thận giúp Tần Đại Quang cắt móng tay, lau cơ thể, thậm chí giúp ông ta thay tã người lớn.

Từ sau khi Tần Nhã và Tần Yên đi làm, Chu Kim Hảo sao còn có thể giúp Tần Đại Quang lau cơ thể?

Ngay cả tã, cũng là canh lúc trước khi Tần Nhã và Tần Yên đến, mới qua loa đổi một cái.

“Mạng của ông thật lớn, bị đụng tới như thế, vậy mà vẫn còn sống!”

“Nhưng mà không sao, cho dù ông còn sống, cũng là đồ bỏ đi, chờ đến lúc có thể xuất viện, tôi cũng có thể thừa cơ trở lại Vân Phong Chi Đỉnh.”

“Kế tiếp, liền đến phiên Dương Chấn, chỉ cần nó vừa chết, cả Vân Phong Chi Đỉnh, đều thuộc về tôi!”

Vẻ mặt Chu Kim Hảo trở nên hung ác, bây giờ bà ta nhìn Tần Đại Quang thế nào cũng thấy khó chịu.

Bà ta bỗng nhiên nhào tới, tát một cái vào mặt Tần Đại Quang, tức giận nói: “Không phải ông muốn ly hôn với tôi sao?”

Tiếp theo lại là một cái tát: “Không phải ông sợ tôi giành biệt thự sao?”

“Đấu với tôi, ông đấu nổi sao?”

“Bây giờ nằm trên giường rồi nhỉ? Hơn nữa còn là cả đời, xem ông còn dám đe dọa bà đây!”

Chu Kim Hảo liên tục tát năm sáu cái, tát đến khi mặt của Tần Đại Quang trở nên sưng đỏ, bà ta mới ngừng tay.

Chuyện này vẫn coi như là nhẹ, giống như là trên người của Tần Đại Quang, nơi nơi đều là mảng xanh tím, tất cả đều là kiệt tác của Chu Kim Hảo.

Mấy ngày nay, phòng bệnh chỉ có bà ta và Tần Đại Quang, bà ta mỗi ngày đều sẽ ngược đãi Tần Đại Quang mấy lần.

Mỗi một lần ngược đãi Tần Đại Quang, đều làm cho bà ta có cảm xúc hưng phấn đến không nói nên lời.

Hành hạ chỗ nào sẽ không bị phát hiện, còn có thời gian nào là tốt nhất, bà ta đã nghiên cứu rõ ràng từ lâu.

Bây giờ, chính là giờ đi làm buổi chiều.

Trong tình huống thông thường, Tần Nhã và Tần Yên sẽ không có khả năng xuất hiện, đây cũng là thời gian tốt nhất để bà ta ngược đãi Tần Đại Quang.

Sau khi ngược đãi Tần Đại Quang, bà ta nằm trên giường dành cho người chăm nuôi ở bên cạnh, bắt đầu mở TV coi, lâu lâu còn phát ra một trận cười to.

Nào giống một người vợ có chồng bị tông thành một người thực vật?

Chuyện mà bà ta không có chú ý tới là, ở giường bệnh bên cạnh, Tần Đại Quang vốn chẳng nhúc nhích, mí mắt bỗng nhiên giật giật, ngón tay cũng nhẹ nhàng động đậy.

Không biết qua bao lâu, TV vẫn còn đang chiếu, Chu Kim Hảo lại nằm ở giường bệnh bênh cạnh ngủ mất.

Trong khoảng thời gian này, tuy rằng bà ta trông coi ở bệnh viện, nhưng còn thoải mái hơn so với những ngày thuê nhà ở ngoài.

Hai người Tần Nhã và Tần Yên, chiều nào tan ca cũng sẽ mua cho Chu Kim Hảo một đống đồ ăn ngon.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Chu Kim Hảo lập tức bừng tỉnh rồi từ từ ngồi dậy.

Lúc bà ta nhìn thấy là Dương Chấn, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bực bội nói: “Sao cậu lại tới đây?”

“Con gái của tôi đang làm việc cực khổ để kiếm tiền, cậu lại sung sướng như vậy, cả ngày chả làm việc chỉ lêu lỏng khắp nơi!”

“Tiểu Nhã thật sự là số khổ, sao lại gặp phải đồ ăn hại như cậu chứ.”

Chu Kim Hảo vẻ mặt châm chọc nói.

Bà ta muốn đến ở trong Vân Phong Chi Đỉnh, nhưng bà ta thấy rằng, chỉ cần Tần Nhã chịu là được.

Về phần Dương Chấn, bà ta căn bản không thèm để ý.

Dương Chấn lạnh lùng nhìn bà ta một cái, đột nhiên hỏi: “Buổi sáng hôm ba xảy ra chuyện, Đặng Mỹ Linh tìm bà làm gì?”

Trong đầu Chu Kim Hảo vẫn đang nghĩ làm sao sỉ nhục Dương Chấn, bỗng nhiên bị Dương Chấn hỏi về chuyện hôm Tần Đại Quang xảy ra chuyện, bà ta lập tức trở nên luống cuống.

“Cậu có ý gì?”

Rất nhanh, Chu Kim Hảo liền bình tĩnh lại, giận dữ hét lớn với Dương Chấn: “Nó là cháu gái của tôi, đã lâu không gặp mặt, muốn đến thăm tôi, có liên quan gì đến cậu?”

“Nếu tôi không có nhớ lầm, ngày đó ba xảy ra chuyện, cách lần gặp mặt trước của hai người, hẳn là mới qua vài ngày nhỉ?”

Dương Chấn châm chọc nói: “Mới vài ngày không gặp, dì ta đã nhớ mẹ rồi, quan hệ của hai người, khi nào thì tốt đến như vậy?”

“Dương Chấn, cậu nói cho rõ ràng, rốt cuộc có ý gì?”

“Tôi gặp cháu gái của tôi, cậu có ý kiến hả?”

“Hơn nữa, đây là chuyện nhà của tôi, có liên quan gì với cậu?”

Chu Kim Hảo cực kì phẫn nộ, rít gào với Dương Chấn.

Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, bà căng thẳng như vậy làm gì? Chắc không phải là đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm, chột dạ rồi?”

“Cậu nói ai chột dạ?”

Chu Kim Hảo đúng thật là căng thẳng, thoạt nhìn rất là phẫn nộ, nhưng hai tay của bà ta, từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt góc áo.

Theo góc độ tâm lý học, đây là biểu hiện của sự căng thẳng.

Những hành động lén lút của bà ta, đều bị Dương Chấn nhìn thấy.

Trước lúc không có chứng cớ, Dương Chấn tự nhiên sẽ không thật sự tìm Chu Kim Hảo tính sổ.

Người phụ nữ này dù sao cũng là mẹ của Tần Nhã, nếu không có chứng cớ đã ép hỏi bà ta, chỉ sợ Tần Nhã cũng sẽ không bằng lòng.

Dương Chấn vừa rồi chỉ là thăm dò, từ phản ứng của Chu Kim Hảo, trên cơ bản đã có thể xác định, chuyện của Tần Đại Quang, cho dù không phải bà ta ở sau lưng sai khiến, cũng có liên quan đến bà ta.

“Ba, ba cứ an tâm dưỡng bệnh, con đã tìm được chuyên gia tốt nhất, vài ngày nữa sẽ đến đây trị cho ba, tin rằng không bao lâu nữa, ba có thể tỉnh lại.”

Dương Chấn ngồi bên cạnh Tần Đại Quang, nhìn ông ta nói.

Chu Kim Hảo ở bên cạnh, lúc nghe thấy mấy lời của Dương Chấn, trong lòng càng trở nên hoảng loạn.

Nếu Tần Đại Quang thật sự tỉnh lại, tất cả những cố gắng mà trước kia bà ta đã làm, không phải đều uổng phí sao?

Mấy ngày nay, bà ta vì trút bỏ những chuyện không hài lòng, vừa ngược đãi Tần Đại Quang, vừa nói với Tần Đại Quang rất nhiều lời ác độc, cũng cho thấy chuyện Tần Đại Quang bị tông là do bà ta làm.

Chỉ cần Tần Đại Quang tỉnh lại, chân tướng sẽ được phơi bày ra ánh sáng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Kim Hảo tràn ngập sợ hãi và bất an.

Sau khi Dương Chấn nói chuyện một chút với Tần Đại Quang, liền đứng dậy rời đi.

Anh vừa rời đi, liền gọi một cuộc điện thoại: “Sắp xếp người cho tôi, âm thầm bảo vệ ba vợ của tôi!”

Vừa rồi anh nói rất nhanh sẽ có chuyên gia tới trị cho Tần Đại Quang, chính là nói cho Chu Kim Hảo nghe.

Nếu chuyện của Tần Đại Quang, thật sự là Chu Kim Hảo làm, sau khi bà ta biết được Tần Đại Quang có thể tỉnh lại, nhất định sẽ ra tay.

Quả nhiên, Dương Chấn mới vừa đi, Chu Kim Hảo liền gọi một cuộc điện thoại cho Đặng Mỹ Linh.

“Mỹ Linh, không hay rồi, Dương Chấn biết con ngày đó từng đến tìm dì, còn nói tìm chuyên gia, có thể trị khỏi cho Tần Đại Quang, con không phải vẫn luôn muốn giết chết Dương Chấn sao? Mau chóng ra tay đi! Bằng không chuyện của chúng ta sẽ lộ ra.”

Âm thanh của Chu Kim Hảo tràn ngập sợ hãi.

Đặng Mỹ Linh cả giận nói: “Là chính dì nói, chỉ cần con bỏ tiền, chuyện còn lại đều giao cho dì, con đã cho dì hai tỷ tư rồi, bây giờ Tần Đại Quang không chết, Dương Chấn cũng sống rất tốt, dì lại nói với con, kêu con nghĩ cách giết chết Dương Chấn?”

“Mỹ Linh, con trước đừng nóng giận mà! Dì cả con đang trong hoàn cảnh như thế nào, con vô cùng rõ, dì bây giờ thật sự là hai bàn tay trắng, thật sự không còn cách nào, mới xin con giúp đỡ.”

Chu Kim Hảo vẻ mặt hoảng loạn, sốt ruột nói: “Bây giờ chỉ có Dương Chấn chết, chúng ta mới có thể an toàn!”

Đặng Mỹ Linh không nói chuyện, im lặng thật lâu, cô ta bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Dì cũng nói, nếu Tần Đại Quang tỉnh lại, mới có thể lộ ra, một khi đã như vậy, vậy khiến Tần Đại Quang chết đi!”

“Dì bây giờ không phải ở bên cạnh ông ta sao? Giết chết ông ta, hẳn là rất đơn giản nhỉ?”

“Ông ta vốn chỉ là người thực vật, tùy thời có thể chết đi, cho dù dì giết chết ông ta, cũng sẽ không có người nào nghĩ đến là do dì làm!”

Bình luận

Truyện đang đọc