CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 402: BỊ DỌA CHẠY

Nghe thấy Vương Dũng hỏi, Dương Chấn cười cười, cũng không định giấu diếm.

Mục đích hôm nay anh tới đây vốn là vì luận võ, anh muốn nắm Giang Bình và Nam Dương trong tay thì nhất định phải xuất chiến.

Cho dù bây giờ không thừa nhận thì lát nữa lên lôi đài, Vương Dũng cũng sẽ biết.

“Vương Dũng, anh đang đùa cái gì vậy?”

Ngay lúc Dương Chấn đang định thừa nhận thì giọng nói châm chọc của La Viên Viên đã vang lên.

“Đúng vậy, anh tuyệt đối đừng vũ nhục thần tượng của tôi, Giang Bình Vương là ai nào? Anh ấy là người đứng đầu Giang Bình này, há có thể là loại người giống như anh em của anh sao?”

Từ Lệ không hề che giấu sự khinh thường của mình với Vương Dũng, liên tục cười lạnh nói.

Đồng thời trong ánh mắt cô ta còn có mấy phần tức giận, giống như bởi vì Vương Dũng so sánh Dương Chấn với Giang Bình Vương là đang sỉ nhục Giang Bình Vương vậy.

Vẻ mặt Vương Dũng hơi ảm đạm, anh ta hiểu rất rõ hoàn cảnh của Dương Chấn, gia đình đơn thân, mẹ anh còn ốm yêu bệnh tật.

Ban đầu lúc còn ở trường học, Dương Chấn thường xuyên không tới nhà ăn ăn cơm, sau đó có một lần anh ta tình cờ phát hiện ra bữa trưa mỗi ngày Dương Chấn đều chỉ ăn có một cái bánh bao.

Cũng chính bởi vì đây, anh ta mới cảm thấy rất đồng tình với Dương Chấn rồi mới có thể ra vẻ cái gì cũng không biết, cố ý tiếp cận Dương Chấn, đồng thời giúp đỡ anh.

Bây giờ tính ra, thời gian cũng chỉ có bảy, tám năm ngắn ngủi, người thanh niên trước kia còn ăn trưa bằng bánh bao nay cho dù có thể đi vào hội võ thì sao có thể là Giang Bình Vương được chứ?

Nghĩ tới những thứ này, Vương Dũng cười chua xót: “Vừa rồi suýt chút nữa tôi đã coi cậu là Giang Bình Vương rồi đấy.”

Nghe vậy, Dương Chấn cười trừ, cũng không giải thích, cùng ngồi xuống bên cạnh Vương Dũng.

Hội võ hôm nay, chỗ ngồi ở sân vận động tỉnh Giang Bình được chia làm ba cấp bậc cao cấp, trung bình và bình thường, cao cấp là mấy hàng ghế ở trên đầu, trung bình là mấy hàng ghế ở giữa còn bình thường là mấy hàng ghế cuối cùng.

Không phân cụ thể số chỗ ngồi, nói cách khác, chỗ Vương Dũng bọn họ đang ngồi là ở khu trung bình, có thể tùy tiện tìm một ghế nào đó ở khu này ngồi là được.

Mà ở trung tâm của sân vận động là một cái lôi đài tỷ võ cỡ nhỏ.

Bốn phía lôi đài lại được chia thành ba khu vực lớn.

Những gia tộc giàu có tỉnh Nam Dương, gia tộc giàu có tỉnh Giang Bình, Hiệp hội Võ đạo chia ra ngồi xuống các khu vực khác nhau.

Còn Dương Chấn thân là Giang Bình Vương, đương nhiên vị trí của anh là ở gần lôi đài nhất, vị trí chính giữa nhất của khu Giang Bình.

Nhưng giờ phút này, anh lại ngồi cùng với Vương Dũng ở khu ghế trung bình trên khán đài.

Nếu màn hình cỡ lớn trong hội trường không chiếu lại cảnh tượng ở trên võ đài thì vị trí này hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.

“Dương Chấn, xem ra mấy năm qua cậu sống cũng khá đấy, vậy mà có thể đi vào hội võ lần này.”

Vương Dũng sợ Dương Chấn phát sinh xung đột với hai người La Viên Viên nên cố ý nói sang chuyện khác.

Dương Chấn cười cười: “Tạm được!”

“Ha ha!”

Từ Lệ khinh miệt cười một tiếng: “Vương Dũng, chỉ sợ là anh nói sai rồi, cũng không phải người nào vào được hội võ lần này cũng lấy được vé bằng bản lĩnh của mình đâu.”

“Cô có ý gì vậy?”

Vương Dũng nhíu mày, La Viên Viên là bạn gái của anh ta nên anh ta không dám mạnh miệng.

Nhưng còn Từ Lệ, cô ta chỉ là bạn thân của La Viên Viên , anh ta cũng sẽ không e ngại cô ta giống như La Viên Viên , thế là Vương Dũng không vui chất vấn.

“Hội võ lần này, vì ban tổ chức muốn thu hút người xem nên đã dùng một trăm tấm vé miễn phí để làm mánh lới tuyên truyền.”

“Trên website chính thức của sân vận động, chỉ cần tham gia rút thưởng là có cơ hội lấy được vé vào cửa.”

“Anh nhìn dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu này của anh ta, trừ phi rút thưởng được vé vào cửa, nếu không sao anh ta có thể đi vào đây được chứ?”

Từ Lệ hoàn toàn không tin, Dương Chấn có thể đi vào hội võ là dựa vào bản lãnh của mình, mặt mũi cô ta đều là châm chọc.

Sắc mặt Vương Dũng hơi khó coi, nhưng quá khứ của Dương Chấn sớm đã để lại ấn tượng khó mà phai mờ được cho anh ta, chỗ sâu nhất trong đáy lòng của anh ta cũng không thể tin được, Dương Chấn thật sự có thể mua được vé vào cửa hội võ.

“Từ Lệ, nói ít vài câu đi!”

La Viên Viên bỗng nhiên mở miệng, lạnh lùng nhìn Vương Dũng một chút, tức giận giống như trước đó Vương Dũng muốn cho Dương Chấn vé vào cửa lúc ở bên ngoài vậy.

“Cậu cãi lộn với loại người như vậy không cảm thấy bản thân mình bị hạ thấp à?”

La Viên Viên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hội trường chỗ đám người giàu có kia đang ngồi, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Từ Lệ nghe vậy, quả thật không còn phản ứng với Vương Dũng nữa, vẻ mặt hoa si nhìn quanh bốn phía lôi đài: “Lúc nào tớ mới có tư cách ngồi ở chỗ đó nhỉ!”

“Lấy với nhan sắc của cậu, sớm muộn gì cũng được gả vào nhà giàu, đến lúc đó nhất định có thể ngồi ở chỗ đó!”

La Viên Viên thổi phồng nói.

Trong ánh mắt Từ Lệ tràn đầy kiên định, quơ quơ nắm đấm trắng nhỏ lên, ánh mắt lóe sáng: “Tớ yêu Giang Bình Vương mất rồi, đời này, tớ chỉ gả anh ta!”

“Lệ Lệ, tớ ủng hộ cậu! Cậu nhất định có thể thành công!” La Viên Viên động viên bạn thân.

Dương Chấn buồn cười, suýt chút nữa đã bật cười lên.

Anh đang nghĩ, nếu như lát nữa La Viên Viên và Từ Lệ biết, cái tên nghèo hèn trong mắt các cô chính là Giang Bình Vương thì sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?

“Cái tên nghèo hèn như anh, cười cái gì?”

La Viên Viên vừa vặn trông thấy nụ cười trên mặt Dương Chấn, lập tức thẹn quá hoá giận: “Anh thật sự cho rằng mình dùng vận may ngồi ở chỗ này là có thể so sánh cùng những quý tộc dùng thực lực để lấy được vé như chúng tôi sao?”

“Anh còn dám cười tôi!”

Từ Lệ cũng nổi giận, lửa giận trong mắt như muốn bùng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cứ chờ đó cho tôi, chờ tôi quen được Giang Bình Vương rồi chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu!”

“Xem anh chơi với loại bạn bè chó má gì đây, một chút bản lĩnh cũng không có lại còn đi chế giễu người khác!” La Viên Viên đem tất cả tức giận trút hết lên người Vương Dũng.

Sắc mặt Vương Dũng vô cùng khó coi, nhưng nghĩ tới em gái mình, ngoại trừ chịu đựng ra thì anh không có lựa chọn nào khác.

Nhìn anh em của mình bị khinh bỉ ra mặt như vậy, trong lòng Dương Chấn cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng mỗi người đều có lựa chọn của mình, nếu Vương Dũng đã lựa chọn La Viên Viên thì đương nhiên anh sẽ không nhúng tay vào.

Đương nhiên, nếu Vương Dũng muốn phản kháng, chỉ bằng sự chăm sóc mà Vương Dũng đối với mình năm đó, Dương Chấn cũng sẽ dốc sức tương trợ.

“Người của Hiệp hội Võ đạo đến rồi!”

Đúng lúc này, đám người vô cùng náo động, vô số ánh mắt đều cùng nhau đổ dồn về phía một đám người.

La Viên Viên và Từ Lệ cũng không truy cứu nữa, mặt mũi tràn đầy kích động nhìn theo.

“Là đà chủ của Hiệp hội Võ đạo phân đà Giang Bình, Thạch Giang!”

“Còn có cả đà chủ phân đà Giang Bình, quân sư Lý Nam!”

“Chẳng lẽ mọi người không để ý, Thạch Giang và Lý Nam đang đi đằng sau một người trung niên à?”

Mọi người trong hội trường huyên náo một trận, rất nhanh đã có người nhận ra, ngay cả đà chủ Thạch Giang cũng đi sau người trung niên kia.

Thân phận của người trung niên nhân cũng đưa tới sự suy đoán của đám người.

Người này không phải ai khác mà chính là đến từ tổng bộ Hiệp hội Võ đạo, xếp thứ chín, người được xưng là cửu gia Ngưu Căn Huy.

“Quả nhiên là ông ta!”

Vẻ mặt Hàn Khiếu Thiên ngưng trọng nói, trước đó người hủy diệt nhà họ Ngụy ở trong video, chính là người trung niên này.

Chỉ có điều, đến bây giờ ông ta cũng không biết, người trung niên này chính là vị trong Hiệp hội Võ đạo kia.

“Lần này Hiệp hội Võ đạo xuất chiến, chắc chắn là ông ta.”

Trần Hưng Hải nhìn về phía Hàn Khiếu Thiên ở bên cạnh, hỏi: “Hàn gia chủ, nhà họ Hàn có thể giải quyết được tên này không?”

Hàn Khiếu Thiên không nói gì mà chỉ nhìn sang người trung niên mặc quần áo bó màu đen bên cạnh, hỏi: “Ông cảm thấy như thế nào?”

Lúc người áo đen nhìn thấy Ngưu Căn Huy, sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên, từ khí thế ra sân của đối phương, ông ta đã cảm nhận được một cỗ sát ý vô cùng dữ tợn.

“Rất mạnh!”

Rất lâu sau, người áo đen mới mở miệng đáp lại hai chữ, ngay sau đó lại nói: “Hàn gia chủ yên tâm, tôi đã tới đây rồi thì cho dù kẻ địch có mạnh hơn nữa tôi cũng sẽ toàn lực ứng phó!”

Mặc dù người áo đen không nói thẳng mình có thể chiến thắng hay không nhưng tỏ thái độ như vậy lại khiến trái tim Hàn Khiếu Thiên chìm xuống đáy cốc.

Có lẽ người khác không biết thân phận của người áo đen, nhưng ông ta lại rất rõ ràng.

Người áo đen này là sát thủ có số má trên quốc tế, cao thủ chết trong tay ông ta nhiều vô số kể.

Về phần tên của ông ta là gì thì không có ai biết, trong giới sát thủ đều gọi ông ta là Kurosawa.

Để mời được Kurosawa đến giúp nhà họ Hàn xuất chiến, Hàn Khiếu Thiên đã bỏ ra cái giá cực lớn.

“Cứ làm hết sức là được rồi!”

Hàn Khiếu Thiên bỗng nhiên mở miệng.

Nếu thực sự không giải quyết được, không phải còn có Dương Chấn sao?

Ngay dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Ngưu Căn Huy dẫn người ngồi xuống, ánh mắt ông ta quét về phía đám người giàu có ở Giang Bình giống như đang tìm kiếm người nào đó.

Rất nhanh, lông mày của ông ta hơi nhíu lại.

Bởi vì, ông ta không tìm thấy Dương Chấn ở trong đám người.

Ông ta để phân đà Giang Bình tổ chức hội võ lần này, ngoại trừ thâu tóm hai tỉnh ra thì còn vì báo thù cho anh em của mình.

Ông ta tới rồi, nhưng kẻ địch lại không có ở đây.

“Hàn gia chủ, ngài Dương mà các người tôn là Giang Bình Vương sao lại không đến?”

Thạch Giang lập tức hiểu ra chuyện gì, mặt mũi tràn đầy trêu tức, châm chọc nói: “Chẳng lẽ ngài Dương mà Giang Bình các ông vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không dám tham gia hội võ lần này, bị dọa chạy mất rồi à?”

Bình luận

Truyện đang đọc