CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 544: CÀNG THÊM HỐI HẬN

Ngải Minh Húc vừa đi tới cửa thì đã nghe thấy bên trong truyền đến những tiếng cười nói vui vẻ.

Điều khiến ông ta chấn kinh chính là, tiếng cười sảng khoái này vậy mà lại được phát ra từ Ngải Xuyên.

Ông ta thân là con trai của Ngải Xuyên, còn chưa từng nghe thấy Ngải Xuyên cười vui vẻ như vậy, lúc này, ông ta đột nhiên có chút hoài nghi, hoài nghi căn nhà tây hai tầng nhỏ nhìn bề ngoài thì trông cực kỳ giản dị này, có phải bên trong được trang hoàng cực kỳ tráng lệ sang trọng hay không.

Nếu không, thì Ngải Xuyên, một người đã hưởng thụ vinh hoa phú quý một đời, sao có thể phát ra tiếng cười ở một nơi như thế này chứ?

Nhất thời, trong đầu ông ta xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.

Ông ta đột nhiên có chút không đợi được nữa, vươn tay liền đẩy cửa nhà ra.

Chỉ là, khi ông ta nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn nhà, thì hoàn toàn ngây người.

Bởi vì, không hề có sự trang trí sang trọng như trong tưởng tượng của ông ta, chỉ là một lớp sơn màu trắng ngà đơn giản, gạch sàn màu vàng nhạt, thậm chí ngay cả ván chân tường cũng không có nữa.

Trên nóc nhà, chỉ là đèn LED đơn giản, sau đó chính là một số đồ nội thất bằng gỗ đỏ ở bên trong, nhìn trông có vẻ đáng chút tiền, nhưng Ngải Minh Húc hiểu, bộ đồ nội thất gỗ đỏ này, tổng giá trị tuyệt đối không vượt qua 300 triệu.

Chính ở trong căn nhà đơn giản này, lúc này Ngải Xuyên và Ngải Lâm, còn có Dương Chấn và Mã Tuân, bốn người đang ngồi trên bàn ăn cơm.

Cơm rau cũng rất đơn giản chỉ ba món rau một món canh.

“Sao mày lại tới?”

Ngải Xuyên đột nhiên mở miệng, vẻ mặt không vui.

“Ba, con tới đón ba về nhà.”

Ngải Minh Húc lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, đi lên trước nói.

Ông ta còn tuỳ ý đưa ánh mắt nhìn xung quanh, tiếp đó lại nói: “Ba là gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Ngải, ở nhà họ Ngải vẫn còn biệt thự lớn hào hoa thuộc về ba, ở mấy nơi rác rưởi thế này, sao có thể xứng với thân phận của ba chứ?”

“Ba, ba mau thu dọn một chút, theo con về nhà đi!”

Ngải Minh Húc cười nói.

Chỉ là, ông ta không có chú ý thấy, ánh mắt của Ngải Xuyên dần dần trở nên lạnh lẽo.

“Lão gia chủ, ông theo chúng tôi về nhà đi, nhà họ Ngải không thể không có ông.”

“Nhà họ Ngải mới là nơi mà ông dưỡng lão, loại chỗ rách nát này, căn bản không hợp với ông.”

“Đúng đó, lão gia chủ đã hy sinh vì nhà họ Ngải cả đời rồi, nếu như một mình ngài sống ở đây, khoan hẵng nói đến không an toàn, mà chỉ cần truyền ra ngoài thôi thì người bên ngoài cũng sẽ cười nhạo hậu bối nhà họ Ngải bất hiếu đó.”

Lúc này, mấy lão bối nhà họ Ngải đến cùng với Ngải Minh Húc cũng lũ lượt mở miệng khuyên nhủ.

Mấy người này rất thông minh, rõ ràng nhìn thấy bọn người Ngải Lâm rồi, nhưng lại như không nhìn thấy, cũng không có nhắc đến việc bảo Ngải Lâm về nhà.

Lúc nãy trên đường tới, Ngải Minh Húc đã nhắc nhở bọn họ, nếu như cũng có Ngải Lâm ở đó thì đừng có khuyên, bởi vì ông ta rất rõ con gái mình có tính cách thế nào.

Bây giờ chỉ có thông qua Ngải Xuyên mới có thể thuyết phục Ngải Lâm về lại nhà họ Ngải thôi.

“Cạch!”

Ngải Xuyên đặt mạnh chén cơm lên bàn, tức giận nói: “Im miệng hết cho tôi!”

Vẻ mặt lúc nãy còn vui cười đầy mặt của Ngải Xuyên, nói thay đổi liền thay đổi.

Người nhà họ Ngải đều im lặng như tờ, ai nấy cũng không dám nói chuyện nữa.

Ngải Minh Húc cũng bị doạ, ngây ra một hồi, rồi vội vàng nói: “Ba, ba đừng làm loạn nữa, mau theo con về đi, vứt một mình ba ở đây, sao con có thể yên tâm được?”

“Mắt mày mù rồi sao? Ai nói với mày là ta chỉ có một mình thôi vậy?”

Ngải Xuyên ám chỉ mà nói.

Ngải Lâm lúc này cũng đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn Ngải Minh Húc nói: “Sau này, tôi và ông nội sống cùng nhau, sẽ chăm sóc ông ấy thật tốt, ông là gia chủ nhà họ Ngải, còn có rất nhiều chuyện phải lo lắng, chỗ ông nội, không cần phiền ông quan tâm nữa.”

Trong lời nói của Ngải Lâm còn mang theo vài ý vị mỉa mai.

Dương Chấn và Mã Tuân cũng không nói gì, chỉ im lặng mà nhìn tất cả mọi chuyện.

Nếu như Ngải Lâm và Ngải Xuyên thật sự về nhà họ Ngải thì bọn họ đương nhiên sẽ không ngăn cản, vẫn sẽ giúp nhà họ Ngải, còn nếu như không chịu, thì sống chết của nhà họ Ngải đều không liên quan đến bọn họ.

“Lâm à, ba biết con oán hận ba, nhưng bất luận thế nào đi nữa thì ba cũng là vì gia tộc thôi! Muốn nhà họ Ngải thêm huy hoàng, đây không phải cũng là kỳ vọng của ông nội con sao?”

“Bây giờ sự phát triển của nhà họ Ngải đã gặp khó khăn, chỉ có ông nội con mới có thể giúp nhà họ Ngải thêm cường thịnh, con mau khuyên ông nội, bảo ông ấy theo ba về nhà đi!”

“Còn con nữa, ba thật sự biết sai rồi, hy vọng con đừng so đo chuyện trước đây mà dẫn ông nội theo ba về nhà đi.”

Vẻ mặt Ngải Minh Húc thành khẩn mà nói.

Ông ta hối hận rồi, nhưng vẫn không có ý thức ra lỗi của mình.

Sự thất vọng trong mắt của Ngải Lâm càng đậm hơn.

Ngải Xuyên cười lạnh một tiếng: “Mày là con trai ta, mày suy nghĩ thế nào, thật sự tưởng ta không biết sao?”

“Mày tốt nhất là thu lại cái tâm tư nhỏ của mày đi, dắt theo bọn họ cút đi!”

“Bảo ta về nhà họ Ngải, đây là điều không thể.”

Ngải Xuyên xua đuổi không hề khách sáo chút nào.

Ngải Lâm cũng mở miệng nói: “Ông nội rất thích chỗ này, nếu đã từ bỏ tất cả để tới đây thì chính là muốn an hưởng tuổi già ở đây rồi, không mong bất kỳ ai làm phiền, các người đi đi!”

Nhất thời, người nhà họ Ngải đều vô cùng sốt sắng.

Nếu như thật sự đi thì Ngải Xuyên và Ngải Lâm chỉ e cả đời này sẽ không về nhà họ Ngải nữa, vậy nhà họ Ngải làm sao mà mượn được sức mạnh của Dương Chấn, để khiến nhà họ Ngải thêm cường thịnh chứ?

“Ba, khiến nhà họ Ngải trở nên mạnh hơn không lẽ không phải là mộng tưởng cả đời của ba sao? Ba rõ ràng biết con muốn làm gì, cũng biết con làm như vậy là vì nhà họ Ngải, tại sao lại không thể hiểu cho con? Ủng hộ cho con chứ?”

Cảm xúc của Ngải Minh Húc đột nhiên trở nên vô cùng kích động, đôi mắt đỏ bừng mà nói: “Con biết, lần này con đã nhìn sai rồi, có lỗi với ba và Lâm, nhưng con cũng là hết cách rồi, nên mới làm như vậy mà!”

Trong ánh mắt Ngải Xuyên tràn đầy sự thất vọng, ông ta nhìn sâu vào Ngải Minh Húc một cái, sau đó lạnh giọng nói: “Đã đến bây giờ rồi mà mày vẫn chưa ý thức ra lỗi của mình, luôn mồm luôn miệng nói là vì nhà họ Ngải, thật sự là như vậy sao?”

“Ta ngay cả nằm mơ cũng đều muốn nhà họ Ngải trở nên mạnh hơn, nhưng sẽ không như mày, vô tình đến nỗi có thể khiến con gái ruột của mình đi vào chỗ chết.”

“Mày đi đi, nếu ta đã giao lại vị trí gia chủ cho mày thì dù gia tộc có thịnh hay có tàn, đều do mày chịu trách nhiệm, cho dù nhà họ Ngải có thật sự bị huỷ ở trong tay mày đi nữa thì đó cũng là lỗi của mày, còn ta, vẫn có thể không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông nhà họ Ngải.”

Nói xong, Ngải Xuyên mở miệng nói: “Tiễn khách!”

Mã Tuân đứng dậy, vừa chuẩn bị đuổi người nhà họ Ngải đi thì lúc này Dương Chấn cũng đứng lên, sau đó ấn vai của Mã Tuân xuống, anh không muốn khiến anh em của mình khó xử.

“Đưa người nhà họ Ngải đi đi! Nếu như để tôi biết các người còn dám làm phiền ông Ngải nữa thì tôi sẽ làm ra chuyện khiến các người thêm hối hận nữa đó.”

Dương Chấn lạnh lùng nhìn người nhà họ Ngải mà nói, trong ánh mắt đầy sự uy hiếp: “Đừng bao giờ nghi ngờ lời tôi nói, bởi vì trong mắt tôi, đừng nói là nhà họ Ngải, cho dù có là Yên Đô Bát Môn đi nữa, chỉ cần tôi muốn, tôi cũng có thể khiến bọn họ bị huỷ ngay tức khắc!”

Người nhà họ Ngải ai nấy cũng như ngồi trên thảm gai, toàn thân run rẩy.

Nếu như không tận mắt nhìn thấy thái độ cung kính của mấy gia chủ Yên Đô Bát Môn đối với Dương Chấn, thì bọn họ chắc chắn đều sẽ cho rằng Dương Chấn là đang bốc phét.

Nhưng bây giờ, bọn họ vô cùng rõ, Dương Chấn nói đều là thật.

Lúc này, sự hối hận trong lòng bọn họ càng thêm nồng đậm, bởi vì người phụ nữ bị bọn họ đích thân đuổi ra khỏi nhà họ Ngải kia, bạn của cô ta, lại chính là một thanh niên có thể làm nghiêng ngả Yên Đô Bát Môn.

Bình luận

Truyện đang đọc