CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 500: MUỐN ĐI ĐÃ MUỘN RỒI

Nhìn theo tầm mắt của Diệp Mạn thì thấy mặt mũi Diệp Vô Song tràn đầy sợ hãi và lo lắng.
“Cô à, cháu đã từ bỏ cuộc chiến gia chủ từ lâu rồi, ở nhà họ Diệp chỉ có cô là người thích hợp làm gia chủ nhất.”
Diệp Vô Song nói mình đã từ bỏ cuộc chiến gia chủ trước, sau đó lại nịnh nọt.
Nhưng vì Diệp Vô Song đã chọc phải cao thủ của Hiệp hội Võ đạo, cũng có thể nói tất cả những chuyện đã xảy ra với nhà họ
Diệp ngày hôm nay đều do Diệp Vô Song.
Diệp Mạn còn suýt nữa đã bị Bạo Quân giết. Nếu Dương Chấn không đến kịp lúc, chỉ sợ bà ta đã xuống địa ngục rồi.
Nếu Diệp Mạn vẫn bỏ qua cho Diệp Vô Song thì đúng là quá rộng lượng.
“Hay cho câu đã từ bỏ cuộc chiến gia chủ từ lâu. Nếu tôi nhớ không lầm, mới vừa rồi cậu còn chuẩn bị mật báo đấy?”
Diệp Mạn cười khẩy nói.
“Cô à, cháu không có! Làm sao cháu dám?”
Diệp Vô Song cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không cách nào che giấu được vẻ bối rối trên mặt mình.
“Lấy điện thoại cậu ta đưa cho tôi!”
Diệp Mạn vừa ra lệnh thì lập tức có người xông lên.
“Dù bây giờ cô đã là gia chủ nhà họ Diệp, cô cũng không thể xâm phạm quyền riêng tư của người trong gia tộc.
Chưa có sự cho phép của cháu, không ai được xâm phạm quyền riêng tư của cháu!”
Diệp Vô Song nắm chặt điện thoại trong tay, lớn tiếng nói.
“Lấy lại đây!”
Diệp Mạn giận dữ quát.
Diệp Vô Song biết Diệp Mạn đã quyết tâm phải kiểm tra điện thoại của mình, anh ta không cách nào chạy trốn.
Nghĩ tới đây, anh ta bỗng nhiên cầm điện thoại ném về phía hồ nhân tạo ở bên cạnh.
Chỉ cần điện thoại bị hỏng, nội dung trong đó mới có thể hoàn toàn bị tiêu hủy. Không có bằng chứng, dù Diệp Mạn là gia chủ
nhà họ Diệp cũng không làm gì được anh ta.
Nhưng một giây trước khi anh ta ném điện thoại, cao thủ mà Diệp Mạn phái đi đá một phát vào lưng Diệp Vô Song, anh ta ngã
nhào về phía trước.
Mặc dù điện thoại đã bị ném đi nhưng lại rơi xuống bụi cỏ.
Chờ khi Diệp Vô Song hoàn hồn lại, điện thoại của anh ta đã vào tay Diệp Mạn.
“Cô không được xâm phạm quyền riêng tư của cháu!” Diệp Vô Song hét lên.
Ngay cả Diệp Kế Tông, người đã nắm quyền điều hành nhà họ Diệp mấy chục năm, cũng bị Diệp Mạn đá ra khỏi vị trí gia chủ,
làm sao một kẻ hèn Diệp Vô Song có thể ngăn được Diệp Mạn kiểm tra một chiếc điện thoại?
Khi Diệp Mạn nhìn thấy một tin nhắn đã được gửi thành công trên điện thoại, vẻ mặt bà ta trở nên cực kỳ u ám, bà ta nhìn Diệp
Vô Song với vẻ đầy sát ý, giận dữ quát: “Không ngờ cậu lại dám mật báo, cậu có biết bán đứng gia tộc là tội gì không hả?”
Theo gia pháp của nhà họ Diệp, bán đứng gia tộc là tội chết.
Nghe thấy lời Diệp Mạn, mọi người trong nhà họ Diệp đều khiếp sợ. Họ biết Diệp Vô Song muốn tranh giành vị trí gia chủ,
nhưng không ngờ đã đến nước này, anh ta vẫn dám ra tay.
“Bán đứng gia tộc?”
Diệp Vô Song biết chuyện đã bị bại lộ nên dứt khoát không che giấu nữa, anh ta hét lên với vẻ mặt tràn đầy dữ tợn: “Nếu tôi chỉ
gửi một tin nhắn đã coi là bán đứng gia tộc, vậy một người đàn bà như bà ép buộc gia chủ nhường vị trí gia chủ lại cho mình
ngay trước mặt mọi người, đây được coi là gì?”
“Diệp Mạn, đừng giả vờ thanh cao nữa. So với bà, tất cả những việc tôi làm có là gì?”
“Tôi liên lạc với cao thủ của Hiệp hội Võ đạo, nói cho họ biết Dương Chấn giết người của họ đấy.”
“Nhưng vậy thì thế nào? Dương Chấn chỉ là người ngoài, tôi muốn giết anh ta có liên quan gì tới việc bán đứng gia tộc?”
“Ngược lại người đàn bà ác độc lòng dạ rắn rết là bà lại ép buộc ba mình nhường vị trí, bà mới là tội nhân lớn nhất của nhà họ
Diệp!”
“Loại đàn bà ác độc như bà có tư cách gì chỉ trích những việc tôi đã làm?”
Diệp Vô Song vô cùng kích động, anh ta gần như là lớn tiếng gào thét.
Vẻ mặt Diệp Mạn cực kỳ âm u, nếu nói trước đó bà ta vẫn còn chút khoan dung với Diệp Vô Song, vậy thì lúc này chỉ còn lại sát
ý dày đặc.
“Dương Chấn là người ngoài ư? Cậu ấy là con rể tôi, và cũng là người nhà họ Diệp! Cậu báo tin cho người của Hiệp hội Võ đạo
giết Dương Chấn là bán đứng gia tộc, bán đứng thành viên trong gia tộc, tội chết!”
“Nếu không phải do cậu thì sao nhà họ Diệp có thể xảy ra những chuyện như ngày hôm nay?”
“Là cậu đã suýt chút nữa hủy hoại cả nhà họ Diệp, hôm nay cậu phải chết!”
Diệp Mạn trừng mắt nói với Diệp Vô Song.
“Ha ha, lại đây! Giết tôi đi nào!”
“Dù tôi có chết, các bà cũng trốn không thoát đâu. Tôi đã báo cho Hiệp hội Võ đạo, chỉ sợ người của họ sắp đến rồi đấy.”
“Tôi sẽ ở dưới đó chờ các bà, ha ha ha ha…”
Diệp Vô Song bỗng cười lớn rồi chạy về phía trước như điên.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, Diệp Vô Song đâm đầu vào núi giả trong trang viên, ngay lập tức mất mạng.
Cả nhà họ Diệp từ lớn tới bé đều sững sờ.
Mà lời nói Diệp Vô Song để lại trước khi chết cũng khiến người nhà họ Diệp ai cũng vô cùng lo lắng.
Trong mắt người của những gia tộc hàng đầu này, Hiệp hội Võ đạo đã trở thành một sự tồn tại đáng sợ vô địch.
Một tên Bạo Quân suýt đã xóa sổ nhà họ Diệp.
Bây giờ Bạo Quân bị giết, Diệp Vô Song báo tin cho Hiệp hội Võ đạo, lần này người được Hiệp hội Võ đạo phái đến sẽ đáng sợ
tới mức nào?
Bây giờ có vẻ chỉ có người thanh niên bí ẩn khó lường kia mới có thể giúp nhà họ Diệp giải quyết khủng hoảng.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều lặng lẽ tập trung vào Dương Chấn.
Ngay cả Diệp Mạn cũng không thể không nhìn về phía Dương Chấn, bà ta không chút do dự, nghiến răng nói: “Dương Chấn,
bây giờ cậu rời khỏi nhà họ Diệp ngay, đưa Tiểu Nhã tìm một chỗ ẩn nấp mới có đường sống!”
Khi Diệp Mạn thốt lên câu này, tất cả người nhà họ Diệp đều sững sờ.
Nếu Dương Chấn đi rồi, nhà họ Diệp phải đối mặt như thế nào khi người của Hiệp hội Võ đạo đến?
Diệp Mạn là người vừa nhậm chức gia chủ, chỉ sợ phải tiếp nhận lửa giận của Hiệp hội Võ đạo, lúc đó bà ta chỉ có một con
đường chết.
Đó không giống Diệp Mạn chút nào.
Dương Chấn cũng khá bất ngờ, anh biết Diệp Mạn đã thay đổi, nhưng không ngờ lúc này bà ta lại lo lắng cho sự an nguy của
anh và Tần Nhã trước.
“Gia chủ, cậu Dương không thể đi được!”
“Đúng thế, hiện tại chỉ có cậu Dương mới có thể cứu được nhà họ Diệp. Nếu cậu ấy đi thì nhà họ Diệp phải làm sao? Gia chủ
sẽ làm thế nào?”
“Cậu Dương, Diệp Vô Hùng của nhà họ Diệp cầu xin cậu hãy ở lại nhà họ Diệp!”
“Diệp Tình Mỹ của nhà họ Diệp cầu xin cậu Diệp ở lại nhà họ Diệp!”
“Diệp Vô Đông của nhà họ Diệp cầu xin cậu Diệp ở lại nhà họ Diệp!”

Nhất thời cả nhà họ Diệp ai cũng nhìn Dương Chấn với vẻ mặt đầy thành kính, cầu xin anh ở lại.
Vẻ mặt Diệp Mạn bi thương, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bà chợt nhận ra mình không cảm thấy sung sướng khi trả
được thù, ngược lại có cảm giác như mất đi thứ gì đó.
Bà đã có được vị trí gia chủ như mong muốn, nhưng lại không thay đổi được sự thật nhà họ Diệp sắp phải đối mặt với Hiệp hội
Võ đạo.
Bà đã nợ con gái hơn hai mươi năm, lần này bà chỉ muốn con gái có thể sống hạnh phúc, dù có chết bà cũng cam lòng.
“Tất cả câm miệng cho tôi!”
Diệp Mạn nổi giận quát, đỏ mắt nói: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của mọi người, nhưng lần này kẻ địch quá mạnh, chúng ta hoàn
toàn không thể chống cự. Dù Dương Chấn có lợi hại hơn nữa thì cậu ấy cũng chỉ có một mình, làm sao có thể ngăn cản được
nhiều cao thủ của Hiệp hội Võ đạo?”
“Bây giờ chỉ có cách rời khỏi nhà họ Diệp mới có cơ hội sống sót!”
“Mọi người hãy mang đồ đáng tiền rời khỏi nhà họ Diệp với tốc độ nhanh nhất đi!”
Diệp Mạn cố kìm nén nỗi đau trong lòng, tuyên bố quyết định khiến bà ta cực kỳ đau lòng này.
“Muốn đi? Muộn rồi!”
Ai ngờ lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp nhà họ Diệp.
Ngay sau đó, hàng loạt cao thủ mặc đồng phục của Hiệp hội Võ đạo xuất hiện ở nhà họ Diệp.
Người nhà họ Diệp ai cũng run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nhanh vậy ư, đội quân cao thủ của Hiệp hội Võ đạo đến nhanh vậy ư?

Bình luận

Truyện đang đọc