Dương Chấn nổi giận không thôi, khắp người sát ý nồng nặc, sau khi rời biên giới phía Bắc, đây là lần đầu tiên anh nổi giận như vậy.
Một chiếc Magotan màu đen phóng nhanh lao thẳng vào giữa đường.
Cùng lúc đó, tại trong phong bao một quán bar, một nam thanh niên khoảng 30 tuổi đang ngồi trên ghế sô pha cao cấp, trong tay còn ôm một người cô gái trẻ.
“Cậu Phong, người ta đã đồng ý làm người phụ nữ của anh, anh nhất định phải báo thù cho tôi đó nha!” Thiếu nữ nép vào trong vòng tay của người thanh niên, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Người thanh niên cười lớn: “tiểu Ưu, cô cứ an tâm đi, dám bắt nạt người phụ nữ của tôi thì cho dù có là ông trời đi nữa thì tôi cũng sẽ không buông tha cho nó đâu.”
Thiếu nữ này tên là Phương Ưu, giờ phút này cả người cô ta mền như vũng nước vậy, nhu thuận không xương tựa vào trong vòng tay của thanh niên.
Còn người thanh niên tên gọi cậu Phong này chính là Quan Lâm Phong, nếu Tần Yên ở chỗ này chắc chắn sẽ nhận ra gã, lần trước khi cô uống rượu ở chỗ này, chính là cái tên khốn nạn này muốn lừa cô uống rượu bị bỏ thuốc.
Ngày đó nếu không phải Dương Chấn phái Sâm Ba đến bảo vệ Tần Yên thì chỉ sợ cô đã bị Quan Lâm Phong xâm phạm rồi.
Đôi mắt của Phương Ưu sâu thẳm, tràn đầy dữ tợn: “Cái con quỷ nhỏ kia, giấu kỹ chưa?”
“Yên tâm đi, chỉ là một đứa nhỏ bốn tuổi thôi, giấu nó không phải rất dễ dàng sao?” Quan Lâm Phong cười nói, trong đôi mắt tràn đầy xấu xa.
“Tiểu Ưu, trước khi cái tên kia đến, chúng ta có nên làm một việc mà mình yêu thích trước không?” Quan Lâm Phong không thể chờ đợi được nữa, vừa nói vừa ra tay sờ vào.
“Cậu Phong à, gấp cái gì chứ? Đợi anh báo thù cho tôi xong thì đêm nay tôi chính là người của anh rồi.” Phương Ưu không chút lưu tình đẩy tay Quan Lâm Phong ra.
Ở chỗ sâu trong đôi mắt của cô ta tràn đầy sự chán ghét nhưng vì báo thù cô ta không thể không làm như vậy.
Theo cô ta thấy thì nếu không phải Dương Chấn thì nhà họ Dương ở Châu Thành đã tới nhà họ Tần cầu hôn rồi, nói không chừng cô ta đã đính hôn với Dương Cẩn, nhưng tất cả đều tại Dương Chấn làm hỏng hết.
Ngày hôm đó, trên tầng cao nhất ở Bất Dạ Thành, Dương Cẩn đã tát cô ta ở trước mặt mọi người khiến cô ta mất hết thể diện, giờ cô ta thậm chí không dám ra khỏi cửa, luôn cảm thấy mọi người đang chĩa mũi dùi vào cô ta.
Vốn dĩ ông cụ Tần vẫn rất coi trọng cô ta, nhưng sau khi cô ta hoàn toàn dứt tình với Dương Cẩn, ông cụ Tần cũng không gặp cô ta nữa, những quyền lợi mà ông cụ hứa cho cô ta đã không còn.
Không chỉ vậy, địa vị ở gia tộc nhà họ Tần của cô ta cũng tụt dốc không phanh, một chút cũng không chống đỡ nổi, theo cô ta thấy thì thủ phạm của tất cả chuyện này chính là Dương Chấn.
“Tiểu Ưu à, tôi không thể đợi thêm được nữa, hay bây giờ gọi điện thoại cho tên đó bảo nó qua đây?” Quan Lâm Phong sốt ruột nói.
Hôm nay Phương Ưu vì khiến cho Quan Lâm Phong hài lòng yêu thích mà ăn mặc rất hở hang, bản thân cô ta cũng tính là một người đẹp, sau khi ăn mặc trang điểm cẩn thận thì giá trị nhan sắc của cô ta tăng lên rất nhiều.
Trong ánh mắt của Phương Ưu tràn đầy tàn nhẫn, lắc đầu: “Cậu Phong à, đừng nên nóng nảy quá, tôi muốn cho tên đó sốt ruột một thời gian rồi mới liên lạc với nó, tôi muốn cho tên đó phải quỳ gối dưới chân tôi cầu tôi, cầu xin tôi nói cho tên đó biết cái con quỷ nhỏ kia đang ở đâu!”
“Được thôi! Cô muốn chơi như thế nào thì hôm nay tôi cũng có thể chơi cùng với cô nhưng nếu cô đã nói xong rồi thì đêm nay cô sẽ thuộc về tôi.”
Quan Lâm Phong cười xấu xa, rồi hỏi: “tiểu Ưu à, cô xác định cái tên khốn kia không có bối cảnh gia thế gì chứ, ngàn vạn lần đừng có hãm hại tôi nha!”
Phương Ưu cười nhạo một tiếng: “Cậu Phong cứ an tâm, tên đó chỉ là con rể của nhà họ Tần, gần một tháng trước cả nhà bọn họ đã bị đuổi khỏi gia tộc, nếu như tên đó thật sự có bối cảnh gì thì sao lại làm một thằng ở rể được chứ?”
“Cậu Phong, tôi nhớ rất rõ lần trước cậu có bảo tôi đã điều tra cái tên kia rồi, hình như tên đó chính là con rể nhà họ Tần thì phải?” Một tên đàn em bên cạnh Quan Lâm Phong đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Quan Lâm Phong nhanh chóng phản ứng lại, khi nghĩ đến người phụ nữ lần trước đến quán bar Ánh Trăng kia, trong lòng anh nổi lên một cơn nóng giận.
Nếu Phương Ưu so sánh với cô gái kia thì đúng là thua xa ngàn dặm nhưng cái cô gái kia đã được một tên da đen cứu đi rồi.
Gã nhớ rất rõ cái tên da đen kia đã từng nói qua, anh ta được một người tên Dương Chấn phái tới.
Lúc đầu gã còn tưởng rằng cái tên Dương Chấn kia là cậu chủ con nhà quyền thế nào, nhưng sau khi gã tra ra thì mới biết được thì ra chỉ là một tên vô dụng năm năm trước ở rể nhà họ Tần.
“Tiểu Ưu, cô muốn báo thù cái thằng khốn kia, nó tên là gì vậy?” Quang Lâm Phong đột nhiên hỏi.
Phương Ưu cười: “Tên đó gọi là Dương Chấn, nói không chừng anh từng nghe qua tên của nó, năm năm trước chính là nó đã làm nhục người con gái đẹp nhất Giang Châu bấy giờ, là tổng giám đốc Tần Nhã.”
“Cậu Phong, đúng là cái tên ranh đó.” Đàn em của Quan Lâm Phong kinh ngạc nói.
Quan Lâm Phong cười ha hả: “Thật đúng là oan gia ngỏ hẹp, mấy ngày nay tao đang tìm cái thằng khốn đó, không ngờ ngày hôm nay cũng tới rồi, tiểu Ưu, hôm nay cô đã làm một chuyện tốt cho tôi đó.”
Phương Ưu nghe hiểu được, hình như Dương Chấn còn đắc tội với Quan Lâm Phong, trong đôi mắt cô ta tràn đầy ánh sáng: “Tên đó còn dám đắc tội với cậu Phong nữa à?”
“Cũng xem như vậy đi, lần trước tôi muốn chơi một cô gái, sắp thành công tới nơi thì bị tên đó phái một tên vệ sĩ da đen tới cứu thoát.” Quan Lâm Phong cười nói.
“Cậu Phong à, người anh muốn chơi đừng nói là vợ của tên đó đi?” Phương Ưu kinh ngạc hỏi.
Quan Lâm Phong lắc đầu: “Tôi tra qua rồi, đó là cô em vợ của nó, hình như tên là Tần Yên thì phải.”
Trong mắt của Phương Ưu hiện lên một tia sắc bén, cười nói: “Cậu Phong, cậu không biết đây là cơ hội ngàn năm có một à?”
“Có ý gì?” Quang Lâm Phong hỏi.
“Hôm nay tên đó nhất định sẽ tới đây, một khi đã vậy thì sao không bắt lấy cơ hội này, gọi cái con nhỏ Tần Yên kia đến luôn?”
Vẻ mặt Phương Ưu tươi cười âm hiểm: “Cậu nói, nếu để cho tên đó tận mắt chứng kiến cảnh cậu chơi con em vợ của nó thì thử hỏi nó có điên lên hay không?”
“Ha ha! Cô đúng thật là tàn nhẫn mà, không chừa chút đường lui nào cho bọn họ, nhưng mà tôi thích thế.”
Quang Lâm Phong bật cười, đột nhiên cười xấu xa: “Cô nói nếu cho cô chơi cùng tôi và cái nhỏ kia thì chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?”
Phương Ưu trừng mắt nhìn Quan Lâm Phong một cái: “Quan Lâm Phong, anh nhẫn tâm nhục nhã tôi như vậy sao? Nếu tôi đã đồng ý là người của anh thì khi nào anh muốn tôi mà chả được? Mang Tần Yên lên giường chơi đi, tối nay chỉ có một cơ hội thôi đó?”
Đúng lúc này, Tần Yên đã về tới nhà, ngoại trừ Chu Kim Hảo thì không có ai ở nhà cả.
“Chị, chị và anh rể sao chưa về nhà sao?” Không biết vì sao Tần Yên luôn cảm thấy có hơi không thích hợp, gọi điện thoại cho Tần Nhã.
“Chị còn đang tăng ca, Dương Chấn thì đi đón Tiếu Tiếu rồi, bọn họ còn chưa về nhà nữa hả?” Tần Nhã nói, Tần Yên còn có thể nghe rõ âm thanh gõ bàn phím ở đầu dây bên kia.
“Có thể anh rể đã dẫn Tiếu Tiếu đi chơi rồi, em sẽ gọi điện thoại cho anh rể, nếu chị bận thì tiếp tục đi.” Tần Yên nói xong thì cúp điện thoại.
Cô vừa định gọi điện cho Dương Chấn nhưng còn chưa kịp gọi điện thì điện thoại của cô đã vang chuông trước, là một số điện thoại xa lạ.
“Alo, xin chào!” Tần Yên bắt máy.
“Cháu gái của cô đang ở trong tay tôi, cho cô hai mươi phút đến quán bar Ánh Trăng đón nó, nếu chậm trễ thì đợi nhặt xác nó đi.”
Một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ điện thoại: “Đúng rồi, cô nên tới một mình nếu dám nói cho ai biết mà để tôi biết được thì đợi nhặt xác con bé đi!”