CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Hàn Phi Phi xin lỗi anh với vẻ kính cẩn như cũ, Dương Chấn cũng không khỏi bất ngờ.

Chẳng lẽ do anh đã chỉ ra màu của ngọc như ý là giả?

“Cô Hàn, không cần khách sáo!”

Dương Chấn nói, đột nhiên anh hỏi: “Cô Hàn, cô quen tôi sao?”

Mới đầu, Hàn Phi Phi rất có thành kiến với anh, nhưng sau đó, tuy cô ta vẫn ác cảm với anh như cũ, nhưng còn thêm chút khách sáo.

Trần Anh Hào và Trịnh Mỹ Linh chỉ đề xuất kiểm tra thư mời của anh đã bị Hàn Phi Phi đuổi đi mất.

Mà anh lại chỉ ra hiện vật triển lãm giả trước mặt bao người tại buổi triển lãm đồ cổ của nhà họ Hàn.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của nhà họ Hàn.

Nhưng, Hàn Phi Phi không những không đuổi anh ra, mà còn xin lỗi anh.

Những việc này khiến Dương Chấn có ảo giác rằng Hàn Phi Phi quen biết anh.

Nghi ngờ của Dương Chấn cũng là nghi ngờ của mọi người.

Trước ánh mắt ngờ vực của mọi người, Hàn Phi Phi mỉm cười: “Chúng ta là lần đầu gặp nhau!”

Dứt lời, cô ta quay người đi thẳng đến cửa hội trường triển lãm, sau đó đột nhiên ngoái đầu nhìn Dương Chấn, khẽ cười: “Chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Lần này, cô ta rời đi một mạch.

Để lại Dương Chấn mặt mày hoang mang và đám người vẫn đang khó hiểu.

Ở một diễn biến khác, Trần Anh Hào và Trịnh Mỹ Linh đã bỏ đi sau khi bị đuổi ra ngoài.

“Anh Hào, đều tại tên khốn Dương Chấn, nếu không chúng ta cũng sẽ không mất mặt trước nhiều người thế này!”

Trịnh Mỹ Linh oán giận nói.

Trần Anh Hào không nói gì, gương mặt lạnh lùng, trong lòng thì đang tính toán làm sao đối phó Dương Chấn.

Tuy anh ta không dám làm gì Hàn Phi Phi, nhưng đối phó với con rể của một gia tộc nhỏ bé thì dư sức.

“Anh Hào, tối nay tôi làm chủ, đãi khách ăn cơm, lúc đó gọi thêm vài người nữa, chỉ cần anh Hào ám chỉ vừa phải, không cần anh ra tay, sẽ có rất nhiều người tranh nhau giúp anh thực hiện.”

Trịnh Mỹ Linh thâm độc nói.

Lúc này Trần Anh Hào mới nhìn Trịnh Mỹ Linh: “Đừng quên, chuyện cô đã đồng ý tôi, chỉ cần có thể đưa người phụ nữ kia lên giường tôi, căn biệt thự ở Vườn Hoa Hồng sẽ thuộc về cô!”

“Anh Hào yên tâm, chuyện tôi đã đồng ý với anh, tôi chắc chắn làm được, tất cả đều trông vào tối nay!” Vẻ mặt Trịnh Mỹ Linh đầy vẻ ác độc.

Nhà hàng Bắc Viên Xuân ở Châu Thành, tầng trên cùng, phòng bao cao cấp nhất, phòng Đế Vương!

Trước bàn ăn không lớn không nhỏ, chỉ có ba ông lão tóc bạc, tuy đã lớn tuổi, nhưng lại trông như thanh niên, trước mặt mỗi người đều đặt một ly rượu trắng trong suốt.

Phòng bao cao cấp nhất, trên bàn ăn lại đặt hai chai Erguotou rẻ tiền, vô cùng mất tương xứng.

Tại cửa phòng bao còn có mấy tay vệ sỹ thân hình vạm vỡ.

Từ đó thấy được, thân phận ba ông lão này cao quý biết bao.

“Ông Miêu, ông nói xem, hôm nay, có người xem đại hồng bào (dòng trà ô long thượng hạng) từ cây giống ở Vũ Di Sơn là trà giả rồi vứt đi, sao lại vậy?”

Ông lão già nhất bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi.

“Chuyện này không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến là bực mình!”

Một ông lão khác lên tiếng: “Ông Trịnh, chuyện này cũng xem như chuyện nhà ông, hay ông nói đi!”

Ba ông lão này, ông lão già nhất kia chính là người đứng đầu nhà họ Hàn từng được Dương Chấn cứu, Hàn Khiếu Thiên.

Hai người khác, một người là người đứng đầu gia tộc thứ hai Châu Thành, Miêu Chấn Vũ.

Người kia là người sáng lập tập đoàn Trịnh Hòa, Trịnh Đức Hoa, ông nội của Trịnh Mỹ Linh.

Trịnh Đức Hoa đỏ mặt, rồi thở dài: “Ông thông gia cả đời sống ở nông thôn, hiểu biết ít về chuyện bên ngoài, một hậu bối gửi tặng cho một hộp đại hồng bào cây giống Vũ Di Sơn, kết quả ông lão xem thường đứa cháu này nên cho là trà giả, còn nhục mạ đứa nhỏ.”

“Sau khi tôi và ông Miêu đến, ông Miêu phát hiện hộp trà trong thùng rác kia là đồ thật, khoảng hai trăm gram!”

“Kết quả thì hay rồi, bị cháu gái tôi cầm đi vứt xuống cống, hỏng hết cả!”

Nghe Trịnh Đức Hoa nói, Hàn Khiếu Thiên trợn tròn mắt: “Hai trăm gram trà đại hồng bào cây giống?”

“Đúng vậy, mũi ông Miêu thính cỡ nào chắc ông cũng biết, ông ấy nói lá trà là thật, chắc chắn không sai!” Trịnh Đức Hoa ngại ngùng nói.

Miêu Chấn Vũ hừ lạnh: “Ông còn không biết ngại mà nói, do cháu gái yêu quý của ông cả, giật từ tay tôi, ném thẳng xuống cống, với tôi mà nói, mấy chục tỷ không đáng gì, mấu chốt là trà ngon vậy mà lại không biết nâng niu thế này! Đây gọi là phung phí của trời!”

“Đó là trà ngon vô giá! Nghe nói hiện giờ trên thị trường không còn nữa, cũng chỉ có một số công ty đấu giá lớn, có thể có, dù cho có người đấu giá, nhiều nhất cũng mười mấy gram là cùng, hai trăm gram đại hồng bào cây giống, đời này tôi chưa từng thấy đâu! Tiếc thật! Tiếc thật!”

Hàn Khiếu Thiên nói liên tiếp mấy câu đáng tiếc, lại hỏi tiếp: “Ông Trịnh, đứa hậu bối còn trẻ mà ông nói chắc cũng không tầm thường? Có thể kiếm một lần ra hai trăm gram đại hồng bào cây giống, còn mang đi tặng, món quà này cũng to quá đấy?”

Trịnh Đức Hoa bất lực, lắc đầu: “Tôi cũng không gặp được, lúc tôi và ông Miêu đến, đứa hậu bối kia đã bị ông thông gia đuổi đi.”

“Một hậu bối có thể tùy tiện gửi tặng đại hồng bào trị giá mấy chục tỷ, bị tưởng thành tặng đồ giả, còn bị đuổi đi? Ông thông gia đúng thật là có mắt không tròng! Hahahaha…”

Hàn Khiếu Thiên sững sờ, sau đó không nhịn được bật cười: “Nếu tôi đoán không sai, ông thông gia hẳn là sau khi biết lá trà là thật, suýt chút ngất đi nhỉ?”

Mặt Trịnh Đức Hoa đỏ bừng, nghĩ đến chuyện này, ông ta lại cảm thấy ông Chu thật ngu ngốc biết bao.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, nhọc lòng!”

Miêu Chấn Vũ lại nhìn Hàn Khiếu Thiên, hỏi: “Ông Hàn, ông sao vậy? Sao bỗng nhiên lại tái phát bệnh tim?”

Hàn Khiếu Thiên cười khổ, lắc đầu: “Mấy năm trước, lúc tôi mổ tim, bác sĩ nói, mỗi lần té ngã đều có thể khiến tôi đi đời, hôm nay, thật sự phải cảm ơn thanh niên kia, nếu không tôi thật phải trăn trối ở bên đường, xuống cửu tuyền gặp mấy lão chiến hữu đã hy sinh năm đó rồi.”

Vẻ mặt Hàn Khiếu Thiên hoài niệm, thời đại đó của họ, tình chiến hữu chính là tình thân, có một số việc đáng để khắc ghi cả đời.

Đây cũng là lý do vì sao ba ông lão với ba thân phận khác nhau, đều đã từng tuổi này mà còn có thể ngồi uống rượu nói chuyện cùng nhau.

“Mấy đứa nhỏ hiện giờ, có thể nói là đáng gờm.”

Miêu Chấn Vũ cười nói: “Một đứa có thể tùy tiện tặng trà ngon mà có tiền cũng không mua được, một đứa ra tay cứu được ông, hơn nữa toàn là thanh niên.”

“Đây chính là trường giang sóng sau xô sóng trước, đời sau hơn đời trước! Chỉ có lứa này mạnh lên, đất nước chúng ta mới càng phồn vinh hùng cường!” Hàn Khiếu Thiên cảm khái.

Dương Chấn không hề biết rằng, có ba ông lão đang hết lời khen ngợi anh, người mà họ chưa từng gặp gỡ.

Lúc này, Dương Chấn đang dẫn theo vợ, hưởng thụ không gian riêng cho hai người.

Hiếm khi hai người họ mới có không gian riêng, Dương Chấn luôn cảm thấy nếu không làm chút gì đó, thực có lỗi với thời khắc vàng này.

“Tần Nhã, em có gì muốn làm nhưng không dám làm không?” Dương Chấn vừa lái xe, vừa hỏi.

“Anh định đưa em đi làm sao?” Tần Nhã cười hỏi.

“Dù em muốn sao trên trời, anh cũng sẽ hái xuống cho em!” Dương Chấn tình cảm nói.

Mấy câu tình cảm Dương Chấn nói như một lời tỏ tình, khiến Tần Nhã hơi bối rối.

Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, Tần Nhã cong khóe môi, nói: “Em muốn bay lượn một cách tự do thoải mái!”

“Được!”

Dứt lời, Dương Chấn lập tức quay đầu xe, chạy thẳng về trước.

Tần Nhã chỉ tiện miệng nói, không ngờ Dương Chấn lại thật sự đồng ý.

Anh quay đầu xe, không lẽ thật sự định đưa cô đi bay sao?

“Anh định dẫn em đi đâu?”

Tần Nhã ngờ vực hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc