CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Dương Chấn nhíu mày, lập tức đạp phanh lại, xe chậm rãi dừng ở giữa đường. Con đường này, được rải riêng cho Vân Phong Chi Đỉnh, hai bên đường cái, đều có ánh đèn mờ ảo.

Dương Chấn xuống xe, nhìn về phía gương mặt có chút quen thuộc kia, lãnh đạm nói: “Thật sự cho rằng tôi không dám giết cô?”

Một luồng sát ý mạnh mẽ phát ra từ trên người Dương Chấn. Đây là con đường duy nhất đi về phía Vân Phong Chi Đỉnh, đối phương cản mình ở đây, đối với anh mà nói, chính là đã chạm đến ranh giới cuối cùng. Đây là lãnh địa riêng của anh, ở trong ngôi biệt thự trên đỉnh núi kia, có người quan trọng nhất của anh đang sống.

“Tôi không còn ý gì khác, đưa đao cho tôi, tôi sẽ rời đi.” Một giọng nói của phụ nữ bỗng nhiên vang lên. Người phụ nữ này thật sự là truyền nhân Bá Đao, trước đó ở Châu Thành, Trần Anh Tuấn thuê cô ta giết chết Dương Chẩn ở núi Ngũ Hành.

Dương Chẩn nhớ cô ta là truyền nhân của anh hùng biên giới phía Bắc nên giữ lại cho cô ta một mạng, chỉ là đem Bá Đạo mang đi. Không ngờ người phụ nữ này lại tìm đến nhanh như vậy. Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Cô hẳn phải biết rõ, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi, không sợ tội giết cô sao?”

Truyền nhân Bá Đạo mặt không thay đổi nói: “Đối với tôi mà nói, chết cũng là một loại giải thoát. Nhưng Bá Đao, nhất định phải đưa cho tôi!” Dứt lời, cô ta bước từng bước một đi về phía Dương Chấn, trong mắt không hề có vẻ sợ hãi, chỉ có kiên định. Dương Chấn vốn động sát niệm, nhưng lúc này lại thu lại sát ý, hơi ngạc nhiên nhìn về phía người phụ nữ vô cùng kiên định này.

Cô ta không đẹp nghiêng nước nghiêng thành, miễn cưỡng có thể coi như xinh đẹp, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, trên mặt cũng là vẻ mặt lạnh lùng xa cách ngàn dặm.

“Bá Đao, đưa cho tôi!”

Đi đến vị trí cách Dương Chấn khoảng hai mét, cô ta bỗng dừng lại, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm về phía Dương Chẩn.

“Nếu như tôi không cho thì sao?” Dương Chấn hỏi. Ngay khi lời nói của anh vừa rơi xuống, truyền nhân Bá Đạo lập tức nhào về phía anh. Khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, tốc độ của cô ta lại cực nhanh, gần như ngay lập tức cô ta đã đạp một cước về phía Dương Chấn.

“Ầm!” Dương Chấn tiện tay vung ra, nắm lấy cổ chân truyền nhân Bá Đao.

“Buông tay!” Truyền nhân Bá Đạo đá một cước lại bị Dương Chấn bắt lấy, động tác này vô cùng bất nhã, cô ta lập tức nổi giận.

“Tôi đã nói rồi, cô không xứng với Bá Đao, chờ đến khi nào cô có thể phối hợp với nó thì hãy đến”. Dương Chẩn vừa dứt lời, bỗng nhiên dùng sức đẩy ra, truyền nhân Bá Đạo liên tiếp lui lại bảy tám bước mới đứng vững.

Chỉ có điều ngay khi cô ta vừa đứng vững, lại lần nữa lao về phía Dương Chấn. Trong đôi mắt lạnh như băng không có chút tình cảm nào, giống như thật sự không sợ sống chết, nhưng đối với cô ta mà nói, Bá Đạo còn quan trọng hơn rất nhiều so với tính mạng của cô ta.

Chính vì điều này, Dương Chẩn mới không hạ sát thủ đối với cô ta.

“Ba!”

Dương Chấn lần nữa bắt lấy nắm đấm của truyền nhân Bá Đao, nhàn nhạt nói: “Cô không phải là đối thủ của tôi, tất cả chỉ là vô ích!”

“Rốt cuộc anh muốn thế nào mới bằng lòng đưa Bá Đạo cho tôi?”

Sau khi Dương Chấn buông tay, truyền nhân Bá Đạo không tiếp tục ra tay, đỏ mắt hỏi. Người phụ nữ này trước đó đã bị thương, cánh tay phải đang quấn băng gạc, vừa rồi động thủ với Dương Chẩn nên vết thương nứt ra, máu tươi đã nhuộm đỏ miếng vải trắng.

“Cô tên là gì?” Dương Chấn hỏi.

“Hàn Sương!” Truyền nhân Bá Đạo nói.

“Đối với cô mà nói, Bá Đạo thật sự quan trọng như vậy sao?” Dương Chấn lại hỏi.

Hàn Sương cũng lạnh lùng giống như chính tên của mình, cô ta cắn răng nói: “Bá Đạo là di vật duy nhất mà ông nội để lại cho tôi! Cho dù có chết tôi cũng phải lấy lại nó!”

“Ông nội của cô là Bá Đao?” Dương Chấn ngạc nhiên. Anh biết Bá Đao vô cùng quan trọng với Hàn Sương, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại là cháu gái của Bá Đạo. Hàn Sương gật đầu, đối với việc Dương Chấn biết Bá Đao, cô dường như không hề thấy tò mò, chỉ muốn lấy đạo về.

“Ông nội cô là anh hùng biên giới phía Bắc, năm đó ông ấy dùng cây đao này giết vô số địch, cũng chỉ có ông ấy mới xứng với Bá Đao!” Dương Chẩn nghiêm nghị nói. Ở biên giới phía Bắc, có một viện bảo tàng anh hùng, tất cả các chiến sĩ hi sinh ở biên giới phía Bắc đều sẽ được ghi danh. Dương Chấn và Bá Đao cũng không thuộc về một thời đại, anh cũng chỉ ở viện bảo tàng anh hùng nên mới biết tất cả mọi thứ về Bá Đạo như lòng bàn tay.

Anh tiếp tục nói: “Bá Đao, không rõ tên gốc, nam, dân tộc Á, hưởng thọ năm mươi ba tuổi, là chiến sĩ lớn tuổi nhất phục vụ ở biên giới phía Bắc, danh xưng biên giới phía Bắc đệ nhất đao, từng hai lần nhận được chiến công hạng nhất, năm lần chiến công hạng hai.”

Liên quan tới cuộc đời của Bá Đao, Dương Chẩn đã sớm ghi nhớ trong lòng, giờ phút này, trịnh trọng kể lại một lần sự nghiệp truyền kỳ của Bá Đạo ở biên giới phía Bắc.

“Tiền bối Bá Đao, năm mươi ba tuổi, vẫn còn ở chiến trường anh dũng giết địch, chỉ dùng cây đao này! Giết địch vô số! Cuối cùng, cũng chết ở trên chiến trường, cho dù chết, ông ấy vẫn đứng đấy!”

“Mà cô, thân là cháu gái của Bá Đao, lại dùng cây đao này giết người!”

“Cô xứng đáng với ông nội của cô sao?”

“xứng đáng với chính cô sao?”

“xứng đáng dùng đao của anh hùng biên giới phía Bắc sao?” Dương Chấn kích động, càng nói giọng càng lớn, nói xong lời cuối cùng trực tiếp hét lên. Vẻ mặt từ đầu đến cuối của Hàn Sương vẫn luôn lạnh lùng, cuối cùng cũng có vài phần biến hóa. Hai mắt cô ta đỏ bừng, khắp khuôn mặt đều là sự hổ thẹn, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cúi đầu không nói lời nào.

Dương Chấn hít vào một hơi thật dài, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại. Thật lâu sau, anh bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Có phải cô gặp khó khăn gì không? Nếu có, cô có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp đỡ cô!”

Anh không tin, một người anh hùng vì đất nước mà chết trên sa trường lại có một người hậu bối lấy việc giết người để sống. Trên khắp khuôn mặt Hàn Sương đều là sự chật vật, từ phản ứng của cô, Dương Chấn có thể nhận ra rằng cô thật sự gặp phải rắc rối nào đó. Chỉ có điều, cuối cùng cô vẫn không nói, quay người muốn rời đi.

“Đứng lại cho tôi!” Dương Chấn hét lên một tiếng.

Hàn Sương dừng chân, không quay đầu lại, vẫn là giọng điệu lạnh lùng kia: “Anh nói không sai, tôi không xứng với đạo của ông nội!”

“Vậy nên, cô liền lựa chọn trốn tránh?” Dương Chấn hỏi.

“Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ như thế đi, sau này, hi vọng anh có thể đối xử với Bá Đạo thật tốt!” Hàn Sương thờ ơ nói.

Nói xong, xoay người rời đi. Dương Chẩn bỗng nhiên có một loại cảm giác đấm vào bông, vô cùng bất lực. Người phụ nữ này, thật sự có cá tính. Thoạt nhìn cũng chỉ hai bốn hai lăm tuổi, lại có được một thân thực lực cường đại, không hổ là cháu gái của Bá Đạo. Chỉ là, trong suốt quá trình tấn công của người phụ nữ này, tất cả đều là sát chiêu.

Cho dù là sát thủ bình thường, cũng không phải đối thủ của cô ta.

“Hàn Sương, chúng tôi tìm cô đã rất lâu, bây giờ cô còn muốn chạy đi đâu?” Đúng lúc này, bốn người đàn ông mặc áo đen bỗng nhiên xuất hiện, bao bây Hàn Sương ở giữa. Nhìn thấy mấy người kia, Hàn Sương lập tức thay đổi sắc mặt.

“Các người, thật đúng là âm hồn bất tán!”

Hàn Sương cắn răng nghiến lợi nói.

“Cùng chúng tôi trở về, Đà chủ có lẽ sẽ cho cô một cơ hội, nếu không, cô cũng chỉ có một con đường chết!” Người cầm đầu kia vô cùng lạnh lùng nói.

“Không có khả năng!” Hàn Sương vừa dứt lời, dưới chân đột nhiên khẽ động, thân hình lóe lên, cố gắng thoát ra khỏi vòng vây. Chỉ là đối phương dù sao cũng có bốn người, thực lực cũng rất mạnh, mà cánh tay phải của cô vốn đang bị thương, sao có thể chạy đi? “Bành!”

Cường giả cầm đầu vung ra một quyền, Hàn Sương bay thẳng ra ngoài.

“Cô chắc chắn không theo chúng tôi trở về sao?” Bốn người lập tức vẫy Hàn Sương lại, cường giả cầm đầu lạnh lùng nói: “Đà chủ nói, nếu như cô vẫn kiên trì không trở về, vậy thì giết!”

“Vậy thì giết tôi đi!” Hàn Sương bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, không có chút cầu mong sống sót nào.

“Nếu cô đã yêu cầu được chết, thì không nên trách người khác!”

Cường giả cầm đầu cắn răng nói, vừa dứt lời, hắn ta bỗng nhiên giơ chân hung hăng đạp một cước hướng về phía đầu Hàn Sương.

“Ai dám tổn thương cô ấy, tôi muốn kẻ đó phải chết!” Đúng lúc này, một giọng nói tràn ngập sát ý bỗng nhiên vang lên. Tiếp theo, đã nhìn thấy Dương Chấn từng bước một hướng phía mấy người đi đến. Trong tay anh đang vuốt vuốt một viên đá nhỏ, ném nó đi rồi bắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc