CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Dương Chấn vừa ngồi vào chỗ, bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng.

“Anh Dương à, nếu biết trước anh sẽ đến thì tôi đã đi đón anh trước rồi.” Một thanh niên mặc tẩy trang đi tới, tiếp đó thì ngồi vào chỗ trống bên cạnh Dương Chấn.

Dương Chấn quái lạ nhìn Dương Cẩn, không ngờ người nhà họ Dương ở Châu Thành cũng được mời, có điều nhà họ Dương căn bản chỉ muốn lợi dụng anh, nếu để Dương Cẩn biết mục đích thật sự mà anh tới đây thì còn chủ động bắt chuyện với anh không?

Sắc mặt Dương Chấn không cảm xúc, cầm chén trà Trúc Diệp Thanh thượng hạng lên nhấp một ngụm, rồi đột nhiên nói: “Nếu không muốn bị tôi liên lụy thì tốt nhất là cậu nên cách xa tôi một chút.”

“Sao cơ?” Dương Cẩn nhất thời không phản ứng kịp.

Rồi anh ta nhanh chóng chú ý tới ánh mắt của một vài người trong phòng tiệc.

Hình như là ông cụ Tần và Tần Luân, còn có Vương Lộ Dao từ phía nhà họ Trương, trừ nhóm người này ra còn có một ít khách khứa mà ban nãy đã chứng kiến cảnh tượng Dương Chấn công khai khiêu khích nhà họ Vương.

Dương Chấn bỗng nhiên hiểu ra, khinh thường bật cười: “Chỉ là vài kẻ đáng gì của vài gia tộc nhỏ bé thôi, chẳng đủ khiến mình sợ hãi.”

Rõ ràng là anh ta đã hiểu lầm ý của Dương Chấn, ngay cả anh ta cũng biết đám người Tần Luân cũng chỉ là mấy kẻ không quan trọng, thì sao Dương Chấn lại không biết được chứ?

Dương Chấn tất nhiên sẽ chẳng hơi đâu mà giải thích, dáng vẻ bình tĩnh ngồi đó, đến lúc đặc sắc thì sẽ đến lượt anh giết gà dọa khỉ.

Dương Chấn không muốn để ý một vài người, nhưng người ta lại cứ muốn khiêu khích anh.

“Ông nội à, cháu qua đó gặp mặt Dương Chấn chút xíu nhé.” Không chờ ông cụ Tần ngăn cản, Tần Luân đã đi về phía Dương Chấn.

“Cậu Dương đấy hả, không ngờ lại gặp anh ở đây, tôi dùng trà thay rượu kính anh một ly.” Tần Luân cười haha cầm một chén trà, chủ động mời Dương Cẩn một ly.

Dương Cẩn cười nhạt, cũng chẳng có ý định cầm ly trà lên, anh ta đã điều ra rõ mối quan hệ giữa Dương Chấn và nhà họ Tần rồi.

Tuy chỉ muốn mượn thế lực của Dương Chấn để tối đa hóa lợi ích cho nhà họ Dương, nhưng khi so với nhà họ Tần thì Dương Chấn vẫn quan trọng hơn nhiều.

Tần Luân thấy cứ chẳng chịu cầm ly trà lên đành dùng nụ cười để giấu đi sự lúng túng, cầm ly rồi gõ nhẹ lên bàn, sau đó cầm ly trà lên uống một ngụm.

“Dương Chấn, không ngờ thứ rể vô dụng bị gia tộc vứt bỏ như cậu cũng dám tới nhà họ Quan ư?” Tần Luân dựa người vào sau, còn giả vờ giả vịt cầm ly trà mà lắc nhẹ, trong mắt đầy nghiền ngẫm và hài hước.

Anh ta cố ý nói to, nhất thời có rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người Dương Chấn.

“Đó là thế hệ sau của nhà họ Tần sao?” Có người nhìn Tần Luân mà nói.

“Chắc là vậy, ban nãy tôi thấy cậu ta đi cùng Tần Côn, người đứng đầu nhà họ Tần. Nhưng nghe nói gần đây nhà họ Tần víu lấy nhà họ Trương nên mới có tư cách theo tới đây.” Lại có người dí dỏm nhìn Tần Luân nói.

“Tôi nghe cậu tiểu bối đó nói, thanh niên đó chính là chàng rể vô dụng bị nhà họ Tần đuổi ấy sao? Có phải là chàng rể mà năm năm trước đã ngủ với cháu gái của Tần Côn rồi đến ở rể không?” Còn có người để ý tới điểm mấu chốt trong lời nói của Tần Luân.

Đâu đâu cũng bàn luận sôi nổi, chẳng bao lâu sau mọi người đều biết Dương Chấn chính là người đã ngủ Tần Nhã năm năm trước.

Dù gì thì cái tên Tần Nhã cũng đã truyền khắp Giang Châu từ lâu, mà chuyện năm năm trước lại còn rất hot, đột nhiên bị gợi lại thì lại trở thành đề tài nói chuyện trong lúc rỗi rãi.

“Nhưng chàng rể vô dụng tên Dương Chấn đó vào đây bằng cách gì?” Rất nhiều người đều nghi ngờ.

Dù gì thì tiếng xấu của Dương Chấn cũng vang xa, bọn họ chỉ biết rằng Dương Chấn chính là nam chính trong câu chuyện năm năm trước.

Hiển nhiên bọn họ cũng không biết Dương Chấn lấy được thư mời từ trong tay Vương Kiện, ban đầu định dẫn Quan Lâm Phong tới đòi nợ, nhưng khi thấy đây là nơi tổ chức tiệc mừng thọ nên Dương Chấn vẫn đổi sách lược.

Do sau khi anh trở lại Giang Châu vẫn quá khiêm tốn, thế nên rất nhiều kẻ đều tưởng anh là trái hồng mềm muốn bóp là bóp, giết gà dọa khi chính là biện pháp tốt nhất.

Tần Luân thấy Dương Chấn lại coi thường mình thì lập tức nổi nóng: “Dương Chấn, thứ vô dụng như cậu, chẳng lẽ trộm đi vào đây hay sao? Nếu không thì cậu có tư cách gì mà ngồi đây hả?”

Lần này Tần Luân lại nói to hơn, lại hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

Từ đầu đến cuối Dương Cẩn vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh Dương Chấn, cũng chẳng có ý định ra mặt, chỉ chờ để xem kịch vui.

Nếu bây giờ giúp Dương Chấn giải vây, há chẳng phải chẳng có gì hay ho rồi sao?

Dương Chấn dí dỏm hỏi: “Anh đang hoài nghi năng lực của nhà họ Quan sao?”

“Đừng có nói bậy, sao tôi lại nghi ngờ nhà họ Quan được?” Tần Luân vô cùng sợ hãi nên vội vàng phản bác.

“Hôm nay để có thể vào được đại sảnh thì nhất định phải có thư mời, mà người kiểm tra ngoài cửa lại là người của nhà họ Quan, hôm nay tôi vào được đây nhưng anh lại nghi ngờ, thế chẳng phải là anh đang nghi ngờ việc kiểm tra an ninh của nhà họ Quan không ra gì nên mới để tôi vào?” Dương Chấn cười híp mắt nhìn Tần Luân chằm chằm mà nói.

“Cậu đừng có cố ý nói bậy nữa, tôi chỉ lo cậu nhân lúc người đông mà lén lút đi vào thôi.” Nhận ra có rất nhiều người nhà họ Quan nhìn lại, Tần Luân sợ đến mức nói năng lộn xộn.

“Còn nói không phải anh đang chất vấn nhà họ Quan hay sao. Anh nói tôi là kẻ vô dụng, còn nói tôi trộm vào đây, tức là nói nhà họ Quan phòng ngự kém chứ gì? Ngày trọng đại thế này mà kẻ vô dụng trong mắt anh cũng có thể trộm vào được?” Dương Chấn hài hước hỏi.

Sắc mặt Tần Luân lập tức thay đổi, giận dữ ra mặt: “Cậu im mồm lại cho tôi!”

Vào lúc này đã có người báo bảo vệ, mấy người bảo vệ đi tới chỗ Dương Chấn, người đứng đầu có thái độ cung kính nói: “Rất xin lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng chúng tôi hi vọng anh có thể phối hợp với chúng tôi để kiểm tra thư mời của anh.”

Dương Chấn cười lạnh: “Ngay cả các anh cũng nghi ngờ năng lực của nhà họ Quan, nghi rằng tôi trộm vào đây ư?”

Tuy trong tay có thư mời thật, nhưng Dương Chấn tới đây để gây chuyện, nào sẽ thuận theo ý kiến của nhà họ Quan chứ?

Sắc mặt của bảo vệ đứng đầu đầy nghiêm trọng, dù người được mời tới đều thuộc mấy thế lực có quan hệ thân thiết với nhà họ Quan, nhưng dù là một người nào đó của một gia tộc nhỏ nào đó được mời đến cũng không phải là người mà anh ta có thể tùy tiện bắt nạt.

Nhưng hôm nay là tiệc mừng thọ của Quan Tôn Sắc, dù thế nào cũng không thể xảy ra chuyện không hay được, nếu không sẽ chẳng thể nào bàn giao lại với nhà họ Quan.

Anh ta chỉ đành nhắm mặt nói: “Mong anh thứ lỗi, nếu chúng tôi sơ suất khi làm việc, chúng tôi nhất định sẽ gửi lời xin lỗi đến anh.”

Tuy rằng chỉ là kẻ thấp cổ bé họng không có chỗ dựa, nhưng anh ta cũng không thể không làm thế, anh ta càng sợ đắc tội nhà họ Quan hơn.

Trong phòng tiệc lớn như thế đột nhiên có rất nhiều bảo vệ xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Dương Chấn, muốn xem xem, rốt cuộc chàng thanh niên này đã vào bằng cách nào.

Lúc này trong lòng Tần Luân cũng hơi bối rối, nếu Dương Chấn không có thư mời, vậy coi như anh ta cũng đã ghi điểm với người nhà họ Quan.

Nhưng nếu Dương Chấn có thư mời thì sao?

Chỉ sợ cũng sẽ bị nhà họ Quan nhớ mặt, lúc này trong lòng anh ta rất thấp thỏm, có cảm giác như cưỡi trên lưng cọp.

“Dương Chấn, tôi biết là cậu chẳng có thư mời gì cả nên mới cố ý khua môi múa mép như thế với nhà họ Quan chứ gì?” Tần Luân nhắm mắt liều mình đến cùng với Dương Chấn.

Khóe miệng Dương Chấn bỗng nhẹ nhàng nhếch lên, tiện tay đặt thư mời lên trên bàn: “Cũng đúng, ngay cả người nhà họ Quan cũng nghi ngờ, xem ra việc kiểm tra an ninh đúng là chẳng ra gì. Vậy tôi cho mọi người thêm một cơ hội kiểm tra, nhìn xem thư mời này có giả không, rốt cuộc tôi có trộm đi vào đây hay không.”

Khi mà Dương Chấn lấy thư mời ra, Tần Luân sợ đến mức mặt tái mét.

Thư mời của nhà họ Quan được coi như là vé vào cửa nên cũng không tỏ rõ tên của người được mời ở trên thư mời, nói cách khác, chỉ cần có thư mời thì có thể đi vào phòng tiệc này.

Sau khi bảo vệ kiểm tra thêm một lần nữa thì vội vàng cung kính dùng hai tay đưa lại cho Dương Chấn: “Thưa anh, thật lòng xin lỗi anh, đây đúng là thư mời của nhà họ Quan. Mong anh thứ lỗi cho sự thất lễ ban nãy.”

Bình luận

Truyện đang đọc