Chu Kim Hảo còn tưởng rằng, người này nắm giữ đoạn ghi âm của bà ta và Hồ Siêu để tống tiền.
Không ngờ đối phương lại muốn mạng của Dương Chấn.
Trong lòng bà ta lập tức mừng như điên, từ trước tới giờ, bà ta không thể ra tay với Tần Đại Quang, là vì có Dương Chấn, bà ta không có cơ hội.
Nếu thật sự có thể giết chết Dương Chấn, giết thêm Tần Đại Quang, khó sao?
“Dương Chấn là con rể của tôi, ông muốn hợp tác với tôi giết nó? Tôi không làm!”
Chu Kim Hảo rất cảnh giác, vội từ chối.
Dứt lời, bà ta làm bộ rời đi, nhưng bà ta biết, đối phương nhất định ngăn bà lại.
“Chu Kim Hảo, bà không cần giả vờ trước mặt tôi, quan hệ giữa bà và Dương Chấn, tôi đã sớm điều tra rõ ràng.”
“Nói thật thì người mong Dương Chấn chết nhất trên đời là bà đi?”
“Tất nhiên, nếu bà muốn chơi lạt mềm buộc chặt với tôi, vậy tùy bà, giờ tôi sẽ gửi ghi âm cho Dương Chấn.”
Người đàn ông trung niên nói rồi lấy điện thoại ra giống như muốn gửi cho Dương Chấn.
Quả nhiên, Chu Kim Hảo lập tức nóng nảy, vội vàng vọt lên, gấp gáp giữ điện thoại của ông ta lại, vội vàng nói: “Tôi hợp tác với ông!”
Người đàn ông trung niên cười trêu tức: “Vầy mới đúng chứ!”
“Ông muốn tôi giúp ông thế nào?”
Chu Kim Hảo nghiêm mặt hỏi, nhưng tim lại đập thình thịch, hiển nhiên là khẩn trương.
“Bà chỉ cần giúp tôi một việc, chuyện giết Dương Chấn, tôi tự làm!”
Mắt người đàn ông trung niên tràn đầy sự tàn nhẫn: “Tự tay tôi sẽ nghiền nát toàn bộ xương của cậu ta, dùng máu tươi của cậu ta tế vong hồn con tôi!”
Người đàn ông trung niên không phải ai khác, mà là Mạnh Thiên Kiêu nhà họ Mạnh thành phố.
Từ sau khi Mạnh Huy nhảy lầu tự sát, chuyện này luôn ám ảnh ông ta, làm ông ta nghĩ hết mọi cách, muốn Dương Chấn trả giá lớn.
Vì thế, ông ta điều tra rõ tất cả mọi người bên cạnh Dương Chấn, chỉ có Chu Kim Hảo có chút giá trị lợi dụng.
Cho nên ông ta mới tìm Chu Kim Hảo, bắt bà ta giúp ông ta làm một chuyện.
“Ông muốn tôi làm gì?”
Chu Kim Hảo hỏi, ntrong lòng rất kích động.
Vốn còn tưởng rằng, đối phương muốn bà ta ra tay, không ngờ, chỉ muốn bà ta giúp một chuyện.
Như vậy thì, dù chuyện sát hại Dương Chấn bại lộ, cũng không có quan hệ gì tới bà ta.
“Cậu ta khiến tôi cảm nhận cảm giác mất con đau khổ tột cùng, tôi muốn cậu ta, sống không bằng chết!”
“Bà chỉ cần làm một chuyện, đó là giúp tôi, đưa con gái Dương Chấn tới!”
“Chỉ cần con cậu ta nằm trong tay tôi, thì sinh mạng của Dương Chấn không phải do tôi quyết định sao?”
Trong mắt Mạnh Thiên Kiêu tràn đầy tàn nhẫn, hai tay siết chặt lại, tức tới người run lên.
Chu Kim Hảo nghe vậy, cũng sợ hãi.
Tuy bà ta không phải mẹ ruột của Tần Nhã, nhưng cũng sống với nhau nhiều năm như vậy, bà ta cũng tận mắt thấy Tiếu Tiếu lớn lên.
Cho dù bà ta ác, cũng có tình cảm.
Bà ta muốn giết chết Dương Chấn và Tần Đại Quang, nhưng trước giờ chưa từng muốn hại Tần Nhã và Tiếu Tiếu.
“Ông còn muốn giết Tiếu Tiếu? Không được! Cho dù chết, tôi cũng không làm như vậy!”
Chu Kim Hảo vội nói, rõ ràng là rất tức giận.
“Bà yên tâm, một mạng đổi một mạng, tôi chỉ muốn mạng của Dương Chấn, con gái cậu ta, cũng chỉ là lợi thế để tôi uy hiếp cậu ta, cô bé đó, tôi tuyệt đối không làm hại.”
Mạnh Thiên Kiêu nói, trong ánh mắt lại hiện lên một tia âm hiểm.
Dương Chấn hại chết con ông ta, sao ông ta bỏ qua con gái Dương Chấn được chứ?
Mấy ngày nay, ông ta suy nghĩ rất nhiều, chỉ có để Dương Chấn cảm nhận nỗi đau như ông, mới có thể báo thù rửa hận.
Vốn dĩ, ông ta tính trực tiếp đi nhà trẻ, đưa Tiếu Tiếu đi, lại phát hiện, bảo an của nhà trẻ Lam Thiên làm việc rất nghiêm túc, người lạ, căn bản không có cách đưa Tiếu Tiếu đi.
Chu Kim Hảo còn do dự, bà ta không biết, lời của Mạnh Thiên Kiêu rốt cuộc có đáng tin không.
Ngay lúc à ta còm do dự, Mạnh Thiên Kiêu lại nói: “Tôi hy vọng bà hiểu rõ, ta không thương lượng với bà, mà là ra lệnh cho bà làm vậy!”
“Tôi chỉ cho bà hai ngày, trước hoàng hôn ngày mai, nếu bà còn không giao con gái của Dương Chấn cho tôi, vậy thì tôi sẽ tung chứng cứ phạm tội của bà lên mạng.”
“Đến lúc đó, bà ít nhất là phải đối mặt với mức án tù chung thân!”
“Đây là danh thiếp của tôi, bên trên có phương thức liên hệ cá nhân của tôi, tôi chờ tin tốt của bà!”
Mạnh Thiên Kiêu nhét danh thiếp vào tay Chu Kim Hảo, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này, trong lòng Chu Kim Hảo rất sợ hãi, lý trí nói cho bà ta, một khi bà ta giao Tiếu Tiếu giao ông ta, Tiếu Tiếu có khả năng lớn sẽ bị giết.
Bởi vì Dương Chấn, mà con trai Mạnh Thiên Kiêu chết.
Bà ta không tin, Mạnh Thiên Kiêu thật sự chỉ dùng Tiếu Tiếu uy hiếp Dương Chấn đơn giản như vậy.
Nhưng nếu bà ta không nghe theo, chuyện bà ta mướn người giết Tần Đại Quang sẽ hoàn toàn bại lộ.
“Rốt cuộc tôi nên làm thế nào đây?”
Bà ta mặt đầy hối hận nói.
Nhưng hối hận, đã muộn, từ lúc bà ta chọn giết Tần Đại Quang, bà ta liền không có đường lui.
“Mẹ, không phải con kêu mẹ mua nui ở căn tin bệnh viện là được rồi sao? Sao mẹ lại đi ra ngoài?”
Chờ tới khi Chu Kim Hảo quay lại phòng bệnh, Tần Nhã thấy bà ta cầm mấy bịch đồ ăn thì tức giận nói.
Chu Kim Hảo vội vàng đi tới, đặt mấy bịch đồ ăn lên trên bàn nhỏ, cười nói: “Không phải ba con sắp tỉnh sao? Ông ấy ngủ lâu vậy, khẳng định rất đói.”
“Mẹ chỉ muốn, ba con vừa tỉnh, thì có thể ăn món ăn mình thích.”
Chu Kim Hảo nói xong, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lung tròng.
Thấy dáng vẻ đau lòng của Chu Kim Hảo, trong lòng Tần Nhã cũng rất khó chịu, đồng thời còn có hơi chút áy náy.
Mấy ngày nay, cô không hề nói chuyện với Chu Kim Hảo, mà Chu Kim Hảo cũng không giận, ngược lại tìm cách để cô vui.
Mà cô, vẫn luôn hoài nghi Chu Kim Hảo, mỗi giây phút đều giữ cảnh giác với bà ta.
“Dù thế nào, bà ấy cũng là mẹ mình, nghi ngờ bà lâu như vậy, bản thân cũng quá là quá đáng.” Tần Nhã nói thầm trong lòng.
“Trước kia ba con thích nhất ăn bánh bột nhào, nhưng mẹ sợ ông ấy ăn sẽ béo phì không tốt cho sức khỏe nên không cho ông ấy ăn.”
“Nhưng lần này, mẹ mua ông ấy đủ loại bánh bột nhào, để ông ấy vừa tỉnh thì ăn được món bánh yêu thích.”
Nét mặt Chu Kim Hảo tươi cười, bưng đủ loại bánh bột nhào cho Tần Nhã xem.
Tần Nhã cuối cùng cũng cười, nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt Chu Kim Hảo, áy náy trong lòng cô càng nhiều hơn.
Buổi chiều, Dương Chấn đi tới tập đoàn Nhạn Chấn, trong phòng bệnh chỉ có Chu Kim Hảo và Tần Nhã.
Nhân lúc chỉ có hai mẹ con, Chu Kim Hảo nói rất nhiều chuyện với Tần Nhã.
Chuyện từ lúc bé tới lớn.
Thậm chí, còn nói về Dương Chấn.
“Mẹ, mẹ thật sự không lại ngăn cản con và Dương Chấn ở bên nhau?” Bông Tần Nhã kích động nói.
Có cô gái nào, không hy vọng hôn nhân của mình được cha mẹ chúc phúc đâu?
“Trước kia, là ánh mắt mẹ thiển cận, không phát hiện điểm tốt của Dương Chấn, trong khoảng thời gian này, mẹ bình tĩnh lại, suy nghĩ rất nhiều, thật ra, cậu ta cũng không tệ như mẹ nghĩ, cậu ta rất giỏi, giỏi hơn rất nhiều người.”
Chu Kim Hảo cười nói: “Sau này, mẹ chỉ nhận đứa con rể này, mẹ không ngăn trở chuyện giữa hai đứa nữa!”
Tần Nhã lập tức khóc, lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe Chu Kim Hảo nói đồng ý với quan hệ giữa cô và Dương Chấn.
“Mẹ, cám ơn mẹ!” Tần Nhã vừa khóc vừa nói.
“Đứa ngốc, nói cảm ơn mẹ làm gì? Ngược lại là mẹ nên nói xin lỗi con, trước kia không nên đối xử với con như vậy.”
Chu Kim Hảo giơ tay lau đi nước mắt của Tần Nhã, cười yêu thương.
Đây là một buổi chiều rất ấm áp với Tần Nhã.
Nhưng cô không biết, trong lòng Chu Kim Hảo đã rối bời từ lâu.
Tuy Dương Chấn không ở, nhưng bà ta rất sợ hãi, Tần Đại Quang bỗng nhiên tỉnh lại.
Đến lúc đó, hết thảy đều muộn.
Giờ bà ta chỉ có cách giao Tiếu Tiếu cho Mạnh Thiên Kiêu trước, bà ta mới có cơ hội ra tay với Tần Đại Quang.
Nếu Tiếu Tiếu bị mất tích, Tần Nhã nhất định sẽ đi tìm kiếm, khi đó, trong phòng bệnh, chỉ có cô và Tần Đại Quang.
Nghĩ đến đây, trong mắt cô hiện lên sự tàn khốc.
“Nhã, Yên cũng bận việc, đừng làm phiền nó, lát mẹ đi đón Tiếu Tiếu, mấy ngày rồi con bé không gặp con và ba con.”
Sắp tới lúc nhà trẻ tan học, Chu Kim Hảo cười nói: “Mẹ đón con bé tới bệnh viện, nói không chừng, ba con nghe tiếng Tiếu Tiếu liền tỉnh.”