CHƯƠNG 386: RỬA SẠCH NHỤC NHÃ
Cửu gia tên là Ngưu Căn Huy, là anh ruột của Ngưu Căn Sinh, đồng thời là cường giả xếp hạng thứ chín trong tổng bộ Hiệp hội Võ đạo, được người ta xưng Cửu gia.
Cao thủ Hiệp hội Võ đạo vốn nhiều như mây, là một tổ chức lấy thế lực cao nhất thực lực làm đầu.
Có thể xếp hạng thứ 9 trong Hiệp hội Võ đạo, đủ để chứng minh, thực lực Ngưu Căn Huy rất mạnh.
Cường giả cấp bậc này, nếu đặt ở bất kỳ một nhà quyền thế cao nhất nào cũng đều sẽ được đối đãi như khách quý.
“Cửu gia, dù tôi vẫn chưa có chứng cứ trực tiếp chứng minh Dương Chấn giết đường chủ Ngưu, nhưng vẫn có thể xác định, hung thủ sát hại đường chủ Ngưu nhất định là cậu ta.”
Lời này của Thạch Giang hết sức khéo léo.
Ông ta biết rõ, nếu mình cứ khăng khăng là Dương Chấn giết Ngưu Căn Sinh thì Ngưu Căn Huy nhất định sẽ đòi ông ta chứng cứ.
Chuyện này, vốn là ông ta vu hãm Dương Chấn thì làm sao có thể có chứng cứ?
Ngưu Căn Huy nhíu mày: “Ông không có chứng cứ?”
“Cửu gia, trước hết ngài hãy nghe tôi phân tích.”
Thạch Giang vội vàng giải thích: “Ở Giang Bình, thực lực đường chủ Ngưu và tôi ngang nhau, có thể nói, ở Giang Bình, căn bản không có ai có thể đánh bại đường chủ Ngưu, chứ đừng nói là sát hại đường chủ Ngưu.”
“Tôi vẫn luôn tìm kiếm, rốt cuộc là ai đã giết đường chủ Ngưu, nhưng một tuần trước, tôi đã gặp một thanh nhiên thực lực cực mạnh.”
“Cậu ta tên Dương Chấn, chỉ có hai mươi bảy tuổi, nhưng thực lực lại cực mạnh, ngay cả Hoàng Chung người thừa kế nhà họ Hoàng của Yên Đô Bát Môn cũng bị cậu ta trước mặt mọi người ép đến mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.”
“Còn về vệ sĩ bên cạnh Hoàng Chung lại bị một câu quát lớn của Dương Chấn dọa đến mức không dám động đậy, trơ mắt nhìn ông chủ của mình chịu nhục trước mặt mọi người.”
“Không chỉ thế, ngay cả khi tôi ra mặt, cậu ta cũng không thèm để ý, căn bản không để Hiệp hội Võ đạo vào mắt.”
“Cậu ta còn tuyên bố, Hiệp hội Võ đạo chỉ là một đám kém cỏi, cậu ta có thể giết cường giả Hiệp hội Võ đạo như giết chó.”
“Trừ cái đó ra, thời gian trước, có một phụ nữ phản bội Hiệp hội cũng tìm tới cậu ta nương tựa, ba cường giả mà tôi phái đuổi theo để giết đều bị cậu ta giết chết!”
Thạch Giang lòng đầy căm phẫn nói, khuôn mặt đầy tức giận.
Lời của ông ta nửa thật nửa giả, độ xác thực vô cùng cao.
Nghe ông ta nói vậy, Ngưu Căn Huy vẻ mặt lạnh lùng, dữ tợn nói: “Dám xem thường Hiệp hội Võ đạo chúng ta, thật đúng là ngông cuồng!”
“Cửu gia, thuộc hạ thực sự không có sức chống lại, nên đành bất đắc dĩ xin tổng bộ phái thêm cường giả, không nghĩ tới lại là cửu gia tự mình ra trận.”
Thạch Giang vẻ mặt cung kính, nói khoác: “Cửu gia ra trận thì dù tên nhãi kia có mạnh hơn nữa cũng chỉ có một con đường chết.”
Ngưu Căn Huy lạnh lùng nhìn Thạch Giang một chút: “Đừng giở thủ đoạn gì trước mặt tôi, nếu em tôi thật chết bởi thằng nhãi mà cậu nhắc đến, thì tôi chắc chắn tự tay báo thù rửa hận.”
“Nhưng nếu để tôi biết cậu đang tính kế tôi thì xem như cậu có mười cái mạng cũng không đủ dùng.”
Lời này của Ngưu Căn Huy tràn đầy sát khí mãnh liệt.
Thạch Giang thầm sợ hãi, nhưng khi cầu tổng bộ tiếp viện, ông ta đã nghĩ đến cảnh này.
“Cửu gia, mỗi lời của thuộc hạ đều là thật, không dám có chút giấu diếm.” Thạch Giang vẻ mặt chân thành nói.
Cầu phú quý trong nguy hiểm!
Sự tồn tại của Dương Chấn gây trở ngại rất lớn đến tiến độ kiểm soát Giang Bình của ông ta.
Chỉ cần Ngưu Căn Huy có thể giết Dương Chấn thì Giang Bình dễ như trở bàn tay.
Đến lúc đó, địa vị của ông ta ở Hiệp hội Võ đạo cũng sẽ nước lên thuyền lên.
“Tung tích cuối cùng của em tôi là ở nơi nào?”
Ngưu Căn Huy đột nhiên hỏi.
Ở Hiệp hội Võ đạo, mỗi một lần đi ra ngoài đều sẽ có ghi chép.
Thạch Giang vội vàng nói: “Nhà họ Ngụy ở Giang Châu.”
“Nhà họ Ngụy!”
Ngưu Căn Huy hai mắt nhắm lại, bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, lập tức mở miệng nói: “Bố trí xe, đưa tôi đi nhà họ Ngụy!”
“Rõ!”
Thạch Giang cảm thấy vui mừng, vội vàng đáp.
Nhìn chiếc Rolls-Royce cao cấp chậm rãi rời khỏi phân đà, Thạch Giang mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi ông ta lấy lại tinh thần thì phát hiện phía sau lưng mồ hôi đã ướt nhẹp.
“Đà chủ, ngài yên tâm, Ngưu Căn Huy chắc chắn sẽ không buông tha thằng nhãi đó.”
Lý Nam đi lên trước, cười híp mắt nói: “Dù chúng ta không có chứng cứ, nhưng ở Giang Bình, Dương Chấn là người có khả năng lớn nhất sát hại đường chủ Ngưu.”
“Hi vọng như thế!” Thạch Giang thở dài nói.
Tất nhiên ông ta cảm thấy lo lắng, nếu chuyện này giá họa thành công thì ông ta có thể dễ dàng kiểm soát Giang Bình, địa vị ở Hiệp hội Võ đạo cũng tăng lên.
Nhưng nếu thất bại, đừng nói Hiệp hội Võ đạo, chính Ngưu Căn Huy cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Giang Châu, nhà họ Ngụy, lúc này đèn đuốc sáng trưng.
Trong một Villa cao cấp, người đứng đầu nhà họ Ngụy, Ngụy Thành Châu đang ở thư phòng, trên bàn sách trải một tờ giấy tuyên tốt nhất.
Trong phòng, ngoài Ngụy Thành Châu, còn có một cô gái trẻ khuôn mặt xinh đẹp.
Lúc này, Ngụy Thành Châu tay cầm bút lông sói tốt nhất, đang như rồng bay phượng múa phác ra trên giấy tuyên từng nét bút cứng cáp.
“Thượng Thiện Nhược Thủy” bốn chữ lớn nhanh chóng hiện ra trên giấy tuyên.
“Ông nội, thư pháp của ông càng ngày càng lợi hại, cho dù các nhà thư pháp nổi tiếng cũng không thể so được với ông.”
Cô gái xinh đẹp ở bên cạnh, trước mặt bày một nghiên mực cực phẩm, tay nhỏ đang không ngừng mài mực, đồng thời vẻ mặt sùng bái nhìn Ngụy Thành Châu nói.
Ngụy Thành Châu mỉm cười: “Minh Nguyệt, cháu cũng không thể che giấu lương tâm mà khen ông, bản thân ông có bao nhiêu cân lượng, ông vẫn tự biết rõ.”
Cô gái trẻ này chính là Ngụy Minh Nguyệt, con gái của Ngụy Hổ, con trưởng của Ngụy Thành Châu.
Từ sau khi Ngụy Thâm và Ngụy Tường chết đi, Ngụy Thành Châu chỉ còn lại một đứa con trai là Ngụy Hổ, ông cũng rất yêu thích Ngụy Minh Nguyệt.
Ngụy Minh Nguyệt cười nói: “Ông nội, trong mắt cháu, thư pháp của ông vốn lợi hại hơn mấy ngụy quân tử tự xưng là nhà thư pháp kia nhiều.”
Ngụy Thành Châu cười to vài tiếng, vẻ mặt cưng chiều nhìn Ngụy Minh Nguyệt.
Trong đầu ông bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng trẻ tuổi tao nhã độc nhất vô nhị.
Lại nhìn Ngụy Minh Nguyệt, hai người tuổi tác chênh lệch cũng không lớn, nếu cậu ta có thể trở thành cháu rể của mình thì thật là tốt biết bao.
Ông cũng không cần lo lắng không người kế tục nữa.
“Ông nội, ông đang nghĩ gì thế?” Ngụy Minh Nguyệt cười hỏi.
Ngụy Thành Châu bỗng mở miệng nói: “Minh Nguyệt, cháu cũng đã nhìn thấy chuyện xảy ra ở bữa tiệc giao lưu tại khách sạn Trung Châu, cháu thấy Dương Chấn như thế nào?”
Nghe Ngụy Thành Châu hỏi vậy, vẻ mặt Ngụy Minh Nguyệt hơi cứng lại, trong lòng cũng tràn đầy phức tạp.
Trong đầu cô ta xuất hiện từng cảnh gặp gỡ Dương Chấn.
Lần đầu tiên, cô ta đang cố thoát khỏi tên công tử bột nhà họ Trang, không đợi Dương Chấn đồng ý, đã cố ý bổ nhào vào trong ngực Dương Chấn, yêu cầu Dương Chấn giả mạo bạn trai của mình.
Nhưng kết quả, Dương Chấn không hề nể mặt cô ta, đẩy cô ta ra ngay trước mặt mọi người, khiến cô ta rất tức giận.
Lần thứ hai, là với sinh viên trường thể thao cô ta bao dưỡng, lúc ở bên ngoài ăn cơm, vì ghen ghét vẻ đẹp Hạ Hà, cố ý tìm Hạ Hà gây phiền phức.
Nhưng Dương Chấn đã trước mặt mọi người dọa cho sinh viên cô bao dưỡng sợ chạy, rồi buộc cô ta tự tát mình.
Khiến cô ta càng hận Dương Chấn.
Lần thứ ba, Dương Chấn xuất hiện ở nhà họ Ngụy, trước mặt mọi người ra tay với người nhà họ Ngụy, thậm chí ngay cả Ngưu Căn Sinh của Hiệp hội Võ đạo, anh ta cũng dễ dàng chống lại.
Về sau dù không biết Ngưu Căn Sinh và Dương Chấn đánh nhau thắng bại thế nào, nhưng lại khiến cô ta có cảm giác quái lạ.
Hai người rõ ràng đang đánh nhau ở trong biệt thự của Ngụy Thành Châu, nhưng sau đó chỉ có mình Dương Chấn đi ra, mà Ngưu Căn Sinh lại biến mất không thấy.
Ngụy Thành Châu nói với người nhà họ Ngụy là Ngưu Căn Sinh đã rời đi.
Dù cô ta không biết kết quả, nhưng lại mơ hồ đoán được đại khái, rất có khả năng là Ngưu Căn Sinh đã chết trong tay Dương Chấn.
Cô ta vẫn rất hận Dương Chấn, nhưng cũng hiểu, đời này sẽ không có cơ hội rửa sạch nhục nhã.
Lần thứ tư, là tại bữa tiệc giao lưu.
Khi cô ta nhìn thấy Dương Chấn bị nhà họ Hoàng nhằm vào, trong lòng hết sức kích động.
Dù cô ta không thể tự tay báo thù, nhưng có thể tận mắt thấy Dương Chấn bị giết, cô ta cũng sẽ vô cùng vui sướng.
Nhưng ai ngờ Dương Chấn lại mạnh đến như vậy, lại trước mặt mọi người ép người thừa kế nhà họ Hoàng quỳ trên mặt đất.
Cho đến lúc đó, cô ta mới ý thức được Dương Chấn mạnh đến mức nào, e là cả đời cũng không có cơ hội báo thù.
Lúc này, Ngụy Thành Châu đột nhiên hỏi cô ta, Dương Chấn thế nào, làm sao cô ta có thể nghe không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Ngụy Thành Châu chứ?
“Ông nội, anh ta rất lợi hại, trẻ tuổi như vậy mà đã có thể trở thành Giang Bình Vương, chỉ sợ tại Yên Đô cũng không có thanh niên tài tuấn như vậy.”
Ngụy Minh Nguyệt đánh giá rất đúng trọng tâm.
Ngụy Thành Châu mỉm cười, bỗng vẻ mặt thành thật nhìn Ngụy Minh Nguyệt nói: “Nếu cháu có cơ hội trở thành người phụ nữ của cậu ta, cháu có bằng lòng không?”
Nghe vậy, Ngụy Minh Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc.
“Ông nội, cháu…”
Cô ta còn chưa kịp nói hết thì đúng lúc này, cuồng phong ập tới.
“Ầm!”
Cùng với một tiếng vang thật lớn, cửa biệt thự bay thẳng vào.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Ngụy Thành Châu lập tức đại biến, buông bút lông sói xuống, đi ra ngoài phòng sách.
Khi ông ta đi đến đại sảnh, đã nhìn thấy một người trung niên tiên phong đạo cốt đang đứng trong đại sảnh.
Mấy chục cao thủ nhà họ Ngụy cùng vây đối phương ở giữa.
Trên người người trung niên tỏa ra một khí thế mạnh mẽ, không ai trong mấy chục cao thủ nhà họ Ngụy dám tiến lên, ai cũng như đối mặt với ác ma đến từ Địa Ngục, trong lòng chấn động.
“Ông là người phương nào? Sao dám ban đêm xông vào nhà họ Ngụy tôi?”
Dù trong lòng chấn động, nhưng Ngụy Thành Châu nhưng vẫn không khỏi tức giận.
“Ông chính là người đứng đầu nhà họ Ngụy, Ngụy Thành Châu sao?”
Âm thanh người trung niên to như chuông, như sấm sét nổ vang bên tai Ngụy Thành Châu.
“Rốt cuộc ông là ai?”
Ngụy Thành Châu vẻ mặt sầm xuống, trầm giọng hỏi.
Cường giả cấp bậc này khiến ông ta cảm giác rợn cả tóc gáy.
“Hiệp hội Võ đạo, Ngưu Căn Huy!”
Người trung niên mở miệng, lập tức ánh mắt lóe lên sát ý mãnh liệt, híp mắt nói: “Ngưu Căn Sinh là em ruột tôi.”
“Nơi cuối cùng nó xuất hiện là nhà họ Ngụy, nói tôi biết, nó là bị ai giết chết?”
Ngưu Căn Huy vẻ mặt tức giận, ông ta quát lớn một tiếng khiến mấy chục cường giả nhà họ Ngụy đang vây ông ta bị đẩy lui mấy bước.
Người nào cũng trợn trừng hai mắt, một câu quát lớn có thể đẩy lui người ta mấy bước, đây là người sao?
Khi nghe thấy tên đối phương là Ngưu Căn Huy, trong lòng Ngụy Thành Châu hết sức sợ hãi.
Trong đầu ông ta chợt xuất hiện từng cảnh xuất hiện ở nhà họ Ngụy lúc trước.
Hiện tại nhớ tới, ông ta chỉ cảm thấy hối hận.
Dù người là do Dương Chấn giết chết, nhưng thi thể lại là do nhà họ Ngụy xử lý, một khi bại lộ, nhà họ Ngụy cũng khó thoát liên quan.
“Đường chủ Ngưu đúng là đã từng tới nhà họ Ngụy, nhưng sau đó liền rời đi, còn sau khi ông ta rời đi phát sinh cái gì, tôi cũng không rõ ràng.
Ngụy Thành Châu đáp.
Nhưng lúc này, ánh mắt Ngụy Minh Nguyệt vẫn đứng sau lưng ông ta lại lóe lên, đây là hi vọng duy nhất để cô ta rửa sạch nhục nhã.