CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 104

Mặt mũi Tôn Mạc cũng nhuốm vẻ lo lắng, nhìn Lưu Tào Khang, nói với giọng run rẩy: “Tào Khang, anh nghĩ cách khác nhanh đi, em, em sợ!”

Mặt Lưu Tào Khang tái nhợt, càng thêm khó xử.

“Còn không đi?” Mặt Mã Tài bắt đầu trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh xuống.

“Cậu Lưu…” Triệu Cương và Tôn Mạc nhìn về phía Lưu Tào Khang vẻ đầy chờ mong.

“Đi thôi Cậu Lưu!” Lý Ngôn lo lắng thúc giục, bây giờ anh ta chỉ muốn tự cứu chính mình trước.

“Chờ anh, anh sẽ đến cứu tụi em nhanh thôi!” Mặt mày Lưu Tào Khang âm u nói một câu rồi xoay người đi mất, không ngoảnh đầu lại.

“Cậu Lưu!” Triệu Cương tuyệt vọng, ngay cả Lưu Tào Khang cũng bị dọa chạy mất, lần này chết thật rồi.

Ánh mắt Tôn Mạc cũng tràn ngập thất vọng. Cô ta không ngờ người mà mình luôn coi là bạch mã vương tử không gì không làm được như Lưu Tào Khang lại bỏ cô ta bỏ chạy một mình!

Y Linh nhìn theo bóng lưng thảm hại của Lý Ngôn và Lưu Tào Khang, cười khẩy: “Đây là cái gọi là cậu ấm nhà danh giá đấy. Thường ngày chẳng đặt ai vào mắt, nói còn hay hơn hát. Gặp nguy hiểm một cái là chạy nhanh hơn cả thỏ!”

Gương mặt nhỏ nhắn của Vương Hiểu Hi tái nhợt, hoảng sợ bắt lấy cánh tay Tôn Mạc nói: “Mạc, Y Linh, chúng ta phải làm sao đây? Tôi sợ quá… Tôi không muốn bị mấy người kia bắt đi đâu!”

Nhìn vào ánh mắt không mấy thiện chí của những thanh niên kia, Vương Hiểu Hi cảm thấy mình như con cừu non rơi vào bầy sói.

Tôn Mạc và Y Linh cũng sợ hãi nhưng chỉ có thể gắng gượng bình tĩnh lại.

“Đừng sợ, xã hội bây giờ là xã hội pháp trị, ông ta không dám làm gì chúng ta đâu!” Y Linh lạnh mặt trả lời.

“Thế cơ à? Cô bé này can đảm ghê chứ!” Mã Tài mỉm cười nhìn Y Linh.

“Được rồi, dẫn người đi.” Mã Tài tiện miệng nói một câu.

“Á đừng! Cứu với!” Vương Hiểu Hi bị dọa đến mức hét lên, ba cô gái ôm nhau thành một cục.

Thật ra trong bể bơi có rất nhiều người, nhưng nhìn đám tay chân của Mã Tài khí thế như vậy, họ đều núp nhìn từ xa, không ai dám quản lý chuyện của Mã đại lão.

Còn về báo động thì… ngay cả mặt mũi của Phó thị trưởng còn chả cho thì báo động có ích gì à?

“Chờ chút đã.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ngay khi mấy người Tôn Mạc rơi vào tuyệt vọng, bỗng có một giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng vang lên.

Trình Kiêu từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng lên tiếng.

Anh không hứng thú với sự sống chết của đám Triệu Cương. Nhưng hai người Y Linh và Tôn Mạc gặp nguy hiểm thì đương nhiên anh không thể ngồi yên không ý kiến gì.

“Là Trình Kiêu.”

Nhìn thấy Trình Kiêu chắn trước mặt mình, đám Tôn Mạc rất ngạc nhiên.

Trước tình huống nguy nan như thế thì dù là cậu ấm thứ hai của Phó thị trưởng – Lưu Tào Khang cũng phải chạy trốn mà Trình Kiêu không có ô dù gì chống lưng lại sẵn sàng đứng ra.

Chuyện này nực cười biết bao!

Vẻ mặt Tôn Mạc nhăn nhó, chỉ cảm thấy ông trời đối xử với mình quá bất công.

Mã Tài nhìn Trình Kiêu, nhíu mày ghét bỏ hỏi: “Cậu là ai?”

“Người mà ông không chọc nổi.” Mặt Trình Kiêu không để lộ cảm xúc, giọng nói cũng bình thản.

Bình luận

Truyện đang đọc