CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 618

Tôn Đại Hải nằm mơ cũng cảm khái, vì sao Trình Thần Y ấy không phải con của mình. Nếu là con của mình thì khi ông còn sống, chắc chắn sẽ được về lại gia tộc.

Dường như ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của ông, thật sự ban Trình Thần Y cho ông. Nhưng ông lại tự tay đẩy hy vọng này ra khỏi cửa nhà mình.

Tâm trạng của Tôn Đại Hải lúc này có thể tưởng tượng được!

Tôn Đại Hải nhìn Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn với vẻ mặt phức tạp, run giọng hỏi: “Ông Mạc, Viện trưởng Ninh, cậu ấy thật sự là Trình Thần Y đã chữa trị cho hai mươi tám đứa trẻ đó sao?”

Ninh Cát Sơn gật đầu, việc đã đến nước này, cho dù muốn giấu cũng không được.

Mạc Hoa Đình cười nói: “Đúng thế, cậu ấy chính là Trình Thần Y!”

Hai chân Tôn Đại Hải mềm nhũn, ông ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đờ đẫn.

“Không, không thể nào! Làm sao cậu ấy có thể là Trình Thần Y được!” Tôn Đại Hải bị đả kích rất lớn, cho dù biết rõ là thật, nhưng ông vẫn ép buộc mình không tin.

Mạc Hoa Đình vừa cười vừa mắng: “Chú Tôn, con rể chú là anh hùng của giới Y học Hà Tây chúng ta, nghe thấy tin này sao trông chú lại như người mất hồn vậy?”

Nghe Mạc Hoa Đình hỏi câu này, vẻ mặt mọi người đang có mặt đều trở nên gượng gạo, có người dường như còn đang cố gắng nhịn cười.

Sắc mặt Tôn Đại Hải lại càng xám xịt như tro tàn, trong đầu ông vẫn luôn văng vẳng câu nói của Mạc Hoa Đình: “Con rể chú là anh hùng của giới Y học Hà Tây chúng ta, con rể chú là anh hùng…”

Nhưng sao ông không nói sớm hơn?

Nếu không dù thế nào Tôn Đại Hải cũng không đồng ý cho Tôn Mạc ly hôn!

Sắc mặt Tôn Mạc càng thêm khó coi cùng cực, cô ta nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt không cam, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Mặt Lưu Tào Khang âm trầm đến mức sắp chảy ra nước đến nơi, vừa nãy anh ta vốn rất nổi bật, nhưng bây giờ trong nháy mắt đã trở thành trò cười.

Ninh Lan ngỡ ngàng nhìn Trình Kiêu, dịu giọng hỏi: “Tiểu Kiêu, hai mươi tám đứa trẻ đó thật sự do con cứu sao?”

Trình Kiêu gật đầu: “Vâng, là con.”

Ninh Lan kích động nắm lấy cánh tay Trình Kiêu: “Tốt, tốt, tốt lắm. Mẹ biết chắc chắn Tiểu Kiêu sẽ có triển vọng mà!”

Sau đó Ninh Lan nhìn Tôn Đại Hải và Tôn Mạc, chế giễu: “Đúng là châm chọc! Có người cả đời đều muốn quay về gia tộc, bây giờ cuối cùng ông trời cũng mang đến hy vọng này, nhưng người nào đó lại tự tay đẩy nó ra xa!”

Hiển nhiên Ninh Lan đang giận vì vừa nãy Tôn Đại Hải ngầm đồng ý cho con gái làm bừa.

Nghe vậy, sắc mặt Tôn Đại Hải càng tái nhợt hơn.

Tôn Mạc sầm mặt nói: “Chuyện này không thể nào! Anh ta là sinh viên học viện điện ảnh và truyền hình, chưa bao giờ học y thì sao có thể thành thần y được?”

“Con không tin đâu!”

Ban đầu Tôn Đại Hải sửng sốt, đúng thế, Trình Kiêu chưa bao giờ học y, sao có thể trở thành thần y?

Nhưng Tôn Đại Hải chợt nhớ đến ông lão mặc áo choàng trắng, từ phong thái đến cốt cách đều cao thượng, giống như thần tiên, đạo sĩ.

Chắc chắn y thuật của Trình Kiêu đều do ông ấy dạy. Như vậy thì có thể giải thích được.

Phải nói rằng khả năng diễn xuất của Tô Lương Tử quá tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc