CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 88

“Sụp đổ? Thật sao?” Vẻ mặt Lý Ngôn lập tức trở nên kích động, quay đầu nhìn về phía sân khấu.

Quả nhiên, màu sắc xanh lục vốn có đang trở nên nhạt dần, tình trạng giống hai khối lần trước như đúc.

“Ha ha, Lôi dở hơi kia, lần này vui quá hóa buồn đi! Sụp đổ rồi! Ha ha…” Lý Ngôn ngửa mặt lên trời cười to, anh ta cảm thấy nhìn khuôn mặt thất vọng của Lôi Hồng Húc còn vui vẻ hơn nhìn nguyên thạch của mình phồng lên gấp trăm lần.

Mấu chốt là vô cùng hả giận! Anh ta có thể nhân cơ hội đả kích sự hung hăng phái lối của Lôi Hồng Húc.

Cậu Lưu, anh nói đúng, chưa đến giây phút cuối cùng thì không thể biết được kết quả!” Vẻ mặt Lý Ngôn trở nên hưng phấn, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Lôi Hồng Húc có chút mơ màng vội vàng nhìn về phía Trình Kiêu nhỏ giọng hỏi: “Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ lần này anh nhìn nhầm rồi?”

Vẻ mặt Trình Kiêu bình tĩnh, thản nhiên nói: “Xem tiếp đã.”

Lôi Hồng Húc gật đầu, đảo mắt nhìn như trông thấy thằng ngốc: “Vẫn chưa đến phút cuối, kích động cái gì chứ?”

Lý Ngôn cười lạnh nói: “Để xem mạnh miệng được bao lâu, giờ đã cắt tận hai phần ba, nếu có gì đó thật thì phải thấy từ lâu rồi.”

“Lục, đại lục, đại lục rồi!”

Lý Ngôn vừa dứt lời đã thấy có người hô lên.

Vào giờ phút cuối cùng, khối nguyên thạch kia đã ra lục, hơn nữa còn là đại lục.

“Sao lại thế được!” Lý Ngôn trợn mắt há mồm.

Bàn tay Lưu Tào Khang cũng âm thầm nắm chặt, nhìn cảnh ấy với vẻ khó tin cực kỳ.

“Đây, đây đúng là trái với lẽ thường!” Tôn bán tiên cũng thốt lên đầy khiếp hãi.

Miệng Lôi Hồng Húc cũng há hốc, ngơ ngác nhìn thợ mài nguyên thạch.

Nguyên thạch đã bị cắt gần hết, đó là một viên đế vương xanh.

Tuy chỉ là một viên nhỏ chừng quả trứng chim nhưng chắc chắn nó là một thứ vô giá.

Người chủ trì thấy vậy cũng ngây ra giây lát rồi bỗng hô lên: “Phồng, phồng to rồi! Xin chúc mừng vị khách này!”

“Lần trước có người bán một viên đế vương xanh cực phẩm giá 300 tỷ, viên này còn to gấp đôi viên đó, ít nhất phải 600 tỷ!”

“Hừ, 600 tỷ? Anh coi thường giá trị của đế vương xanh cực phẩm quá rồi đó. Tuy nó chỉ to gấp đôi viên trước đây nhưng giá cả ít nhất phải gấp năm lần!”

“Ý anh là… 1500 tỷ?”

“Ừ, nếu nó được gia công bởi bàn tay của thợ kim hoàn thì giá trị còn có thể tăng gấp đôi nữa!”

“Trời ạ, tên nhóc này lời to rồi!”

Lôi Hồng Húc vui đến mức suýt thì chảy nước miếng, điếu xì gà trong tay cũng rơi xuống đất vì kinh ngạc.

“Ha ha ha, đế vương xanh cực phẩm! Ha ha ha…”

“Lý Ngôn, cái đồ ngu xuẩn, nhìn rõ chưa? Phục chưa!” Chỉ có thể nói giờ đây Lôi Hồng Húc rất rất đắc ý, anh bật dậy múa may quay cuồng.

Phần lớn mọi người có mặt ở hiện trường đều muốn đấm anh ta một cái.

Thoáng chốc, Lý Ngôn thẫn thờ ngồi trên ghế, mặt dại ra: “Sao lại thế được? Như vậy thì quá may mắn rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc