CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

Chương 1211

Bên huyện Kê Kinh đã có Mã Tài ở đó, sẽ không có ai dám động tới đám người Trình Đông Hoa và Mục Tranh, Trình Kiêu có thể yên tâm đi tới Cốc Sơn.

Buổi tối hôm đó, Tô Lương Tử dẫn đường, hai người cùng đi về phía Cốc Sơn Cốc Sơn nằm ở trong trấn Bao Cốc do Trình Đông Hoa quản lý.

Từ phía xa nhìn lại, trấn Bao Cốc giống như một vòng tròn ở bên ngoài Cốc Sơn, bao quanh Cốc Sơn.

Hơn nữa, trấn Bao Cốc có lịch sử lâu đời, người trong cả trấn dường như chuyên môn bảo vệ Cốc Sơn vậy.

Thậm chí, một số người già trong trấn Bao Cốc còn truyền miệng là người của trấn Bao Cốc nhất định phải bảo vệ Cốc Sơn từ đời này sang đời khác.

Cũng không biết lời đồn này là giả hay thật, nhưng người của trấn Bao Cốc quả thật đã từ bỏ cơ hội chuyển ra ngoài để sống cuộc sống tốt hơn, ở lại trấn giữ trong trấn Bao Cốc.

Trình Kiêu và Tô Lương Tử cùng đi qua trấn Bao Cốc, tiến vào Cốc Sơn.

Cốc Sơn không quá cao, xung quanh là một vòng dãy núi trải dài bất tận. Mà trong dãy núi lại có một thung lũng lớn.

Trong thung lũng thường xuyên có sương mù quấn quanh, một khi có người đi vào trong đó sẽ rất dễ bị lạc mất phương hướng.

Thậm chí, trong thung lũng này còn còn có một số thú hoang thường qua lại, đúng là hiếm thấy trong xã hội hiện đại.

Tô Lương Tử dẫn theo Trình Kiêu tiến vào Cốc Sơn, hai người đi thẳng về phía đích tới. Chẳng qua bọn họ mới vào núi không lâu, đã phát hiện có võ giả thường lui tới.

Rõ ràng càng lúc càng có nhiều người biết tới tin tức động phủ Bái Nguyệt Tiên Nhân Trình Kiêu và Tô Lương Tử không để ý đến những võ giả đang tìm kiếm ở trong núi, mỗi người đi con đường riêng của mình. Dù sao Cốc Sơn rất lớn, ngọn núi không hiểm trở, có rất nhiều đường có thể đi.

Sau khi Tô Lương Tử dẫn theo Trình Kiêu bay qua một ngọn núi nhỏ, đi thẳng trong thung lũng lớn có phạm vi tới mười mấy dặm.

Trình Kiêu vừa bước vào thung lũng, trong lòng dường như có cảm ứng. Anh cảm thấy thung lũng này không bình thường.

Nhưng với tu vi của anh bây giờ còn không có cách nào cảm giác được rốt cuộc có gì không bình thường.

Tô Lương Tử dẫn theo Trình Kiêu nhanh chóng xuyên qua bên trong thung lũng, đi dần tới chỗ sâu nhất trong thung lũng Trước mắt bọn họ là một rừng cây thưa thớt. Loại cây này vô cùng kỳ lạ, căn bản không thể gọi ra tên của nó, toàn thân nó cháy đen nhưng tràn đầy sức sống.

Thân cây và cành cây đều là màu đen, giống như một chiến sĩ kiên cường dũng cảm đang đứng nghiêm trên mặt đất.

Phía trước rừng cây là một tảng đá lớn màu đen lớn hơn mười mét, giống như một thiên thạch từ trên cao rơi xuống, đập vào.

trên Cốc Sơn và hình thành một thung lũng lớn như vậy.

Phía trên tảng đá lớn màu đen này có mấy chỗ đột nhiên nhô ra hơn hai mét, nhìn qua cũng không có gì khác thường.

Tô Lương Tử phóng người nhảy lên trên mấy chỗ nhô ra kia, hai tay cùng ấn lên một chỗ nhô ra trên đó và bất chợt dùng sức.

Chỗ nhô ra kia bị ông ta làm cho lún vào hai mét, không ngờ phía dưới lộ ra một lối vào tối đen uy ám, không biết thông tới đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc