CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 108

“Khó trách anh nói anh dựa vào chính mình, hẳn đó là sức mạnh cường đại của anh rồi!”

Mã Tài đứng lên nhìn sang Trình Kiêu, trên mặt không còn chút coi thường nào, ngược lại còn có vẻ trang trọng nói: “Anh bạn trẻ, thân thủ thật tốt!”

Trên mặt Trình Kiêu không có biểu cảm gì, lẳng lặng nhìn ông ta.

Thấy Trình Kiêu không trả lời, Mã Tài có chút xấu hổ, cười ha ha nói: “Anh bạn trẻ, cậu đã có thân thủ tốt như thế lẽ nào lại cam tâm để bị mai một? Không bằng như này, cậu đi theo tôi, lương một năm là 3 tỷ được không?”

Vậy mà Mã Tài lại thể hiện lòng yêu tài, muốn biến Trình Kiêu thành người của mình.

Chỉ tiếc đường đường là Thương Khung đại đế, há nào anh lại để mình bị một người bình thường sử dụng?

Triệu Cương đột nhiên hâm mộ nhìn sang Trình Kiêu, 3 tỷ tiền lương thì cũng không tính làm gì, quan trọng nhất chính là có thể trở thành người bên cạnh Mã Tài.

Sau này ra ngoài có thể xông pha cả Hà Tây!

Trên mặt ba người Vương Hiểu Hi và Tôn Mạc cũng tràn đầy sự hâm mộ, có thể được Mã đại lão nhìn trúng thật là một loại vinh hạnh ở Hà Tây này.

Thế nhưng mà Trình Kiêu lại cười nhạt một tiếng nói: “Muốn tôi làm tay chân cho ông? Ông cũng không xứng!”

“…”

Hai mắt Triệu Cương đầy kinh ngạc suýt thì rớt ra ngoài.

Lần đầu tiên nghe thấy có người nói Mã Tài không xứng!

Hai mắt Tôn Mạc trợn trắng: “Cái tên khốn kiếp này thực sự quá cao ngạo rồi. Cho dù thực lực của anh có bất phàm nhưng Mã Tài là nhân vật như nào chứ? Anh cũng không thể đắc tội với ông ta được!”

Y Linh thì ngược lại, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, cảm thấy Trình Kiêu thực sự đẹp trai đến ngây người!

Sắc mặt Mã Tài nhanh chóng trầm xuống. Ông ta yêu thích thân thủ của Trình Kiêu, nhưng nếu như không thể sử dụng thì đương nhiên ông ta sẽ không nương tay.

“Thằng nhóc, đừng ỷ vào có chút sức mạnh mà không coi ai ra gì. Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, cho dù cậu có thể đánh thì chẳng lẽ lại nhanh hơn súng sao?”

Vẻ mặt Mã Tài coi thường cười lạnh, một tay thò vào trong túi quần, chạm vào khẩu súng.

Trình Kiêu có thể cảm giác được ở bên trong là một khẩu súng tay tự động tân tiến.

Tuy rằng thân thể Trình Kiêu bây giờ vẫn không thể ngăn trở đạn, có điều tránh né hoàn toàn không thành vấn đề.

“Ông có thể lấy khẩu súng lục ấy ra thử xem.”

“Cậu cho là tôi dọa cậu sao!” Mã Tài cười lạnh một tiếng, móc súng lục ra nhanh như chớp, nhắm ngay đầu Trình Kiêu.

“A! Ông ta có súng!” Vương Hiểu Hi thót tim lên tiếng kinh hô, ở Á tộc thì súng ống là hàng cấm.

“Trình Kiêu, anh đi nhanh đi, đừng quản chúng tôi!” Y Linh hơi lo lắng hô lên.

Trình Kiêu quay đầu ôn hòa nói với Y Linh: “Yên tâm, ông ta không khiến tôi bị thương được đâu.”

Nhìn nòng súng đen như mực, sắc mặt Trình Kiêu bình thản như cũ, chỉ là ánh mắt nhìn Mã Tài đích có chút lạnh.

“Nổ súng đi!”

“Trình Kiêu, anh điên rồi sao?” Tôn Mạc tức giận hô to: “Vì cậy mạnh, ngay cả mạng cũng không cần sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc