CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 239

Một phen hảo tâm bị xem như lòng lang dạ thú, người bên Hà Tây đều rất tức giận.

Mười giờ sáng, hội giao lưu chính thức bắt đầu.

Người lần này dẫn đội Tần Châu là hiệu trưởng Đại học y khoa Tần Châu, Tần Học Minh, đi theo ông ta còn có hai ông lão, cũng đều là chuyên gia y học nổi tiếng Tần Châu.

Tần Học Minh chỉ dẫn theo năm học sinh, trong đó ba người là thí sinh so đấu, trận thế này so với đội ngũ hơn tram người của Hà Tây đúng là không phải keo kiệt bình thường đâu.

Nhưng là, khí thế đội ngũ không đủ mười người của Tần Châu kia, không thua bởi gần trăm người Hà Tây tí nào.

Có điều, mấy tên học sinh Tần Châu kia rõ ràng cũng không phải là hạng người hời hợt, các học sinh Hà Tây đã nhận ra được.

Có nam sinh đeo kính, nhìn trong trận doanh Tần Châu có một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, nhỏ giọng hoảng sợ nói: “Đó là Tần Châu Lý Tô sao?”

“Lý Tô! Vị thiên tài diễn thuyết đại học y khoa kia! Hắn ta vậy mà xuất chiến vì Tần Châu!” Ngữ khí Trương Nham sợ hãi thán phục liên tục, hiển nhiên vô cùng kiêng kỵ với vị bạn học gọi Lý Tô này.

“Không chỉ một người Lý Tô, Nghiêm Lạc Đan cũng tới!” Trên gương mặt xinh đẹp của Chung Phi Vũ tràn đầy vẻ ngưng trọng, nhìn cô gái nhỏ gầy trong trận doanh Tần Châu, đầy mặt nghiêm nghị nói.

“Không, không thể nào! Nghiêm Lạc Đan không phải sắp tốt nghiệp sao? Nói nữa cô ta đều được trúng tuyển đặc biệt bởi viện y học Á Tộc, sao lại còn tham gia hội giao lưu cấp thành phố?” sắc mặt Trương Nham hơi trắng bệch, vốn tưởng rằng dựa vào Chung Phi Vũ và Thẩm Trung Thư, nói không chừng lần này Hà Tây còn có hi vọng thắng lợi.

Thế nhưng là, bên Tần Châu cũng quá hung ác, thế mà đem hai đại sát khí Nghiêm Lạc Đan và Lý Tô ra!

Hai người này thế nhưng là thiên tài mạnh mẽ hơn rất rất nhiều so với Thẩm Trung Thư và Chung Phi Vũ!

Trương Nham có loại xung động muốn khóc: “Bọn họ làm vậy không phải rõ là bắt nạt người ta sao?”

Chung Phi Vũ giờ phút này cũng là một mặt tức giận, cười lạnh nói: “Bắt nạt, hừ, cậu nhìn đội hình cấp đạo sư bọn họ, liền biết cái gì gọi là bắt nạt người!”

Trương Nham giương mắt nhìn lại, trong trận doanh Tần Châu, ngoại trừ hiệu trưởng Đại học y khoa Tần Châu Tần Học Minh, anh ta không biết ba ông lão còn lại. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Chung Phi Vũ, cậu biết ba người kia là ai chăng?” Trương Nham hiếu kì hỏi.

Vẻ cao ngạo trên gương mặt mỹ lệ của Chung Phi Vũ, bỗng nhiên bị sự trang trọng thay vào.

Ngữ khí của cô ta cũng trở nên vô cùng nghiêm túc: “Ông lão cài cây bút máy trước ngực, là Vu Minh Vọng.”

“Ông lão đeo theo kính mắt viền vàng là Tưởng Chính Anh.”

“Ông lão cầm một quyển sách trong tay, gọi Hầu Học Văn.”

“Vu Minh Vọng, Tưởng Chính Anh, Hầu Học Văn! Bọn họ là ai? Vì sao tôi chưa từng nghe qua tên mấy người này!” Trương Nham hơi nghi hoặc một chút, chuyên gia tương đối nổi danh Tần Châu, hắn ta nghe nhiều là thuộc, nhưng ba người này hắn ta lại chưa nghe qua.

Chung Phi Vũ sắc mặt nghiêm túc nói: “Cậu đương nhiên chưa từng nghe qua tên của bọn họ, bởi vì mười năm trước bọn họ liền đã thoái ẩn phía sau màn .”

Trương Nham không hiểu hỏi: “Vì sao muốn thoái ẩn sau màn? Chẳng lẽ là bởi vì xảy ra sự cố chữa bệnh?”

Chung Phi Vũ lườm hắn một cái, nói: “Nếu như xảy ra sự cố chữa bệnh, cậu cảm thấy hôm nay bọn họ còn đại biểu Tần Châu ở nơi này sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc