CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN


"Lật bài!"
Tạ Thiên Hoa hét lớn một tiếng: "Tôi cũng không tin lá bài tẩy của cậu là tấm 9 bích cuối cùng.

"
Bởi vì trên bài mở của Tạ Thiên Hoa có một tấm 9 chuồn, bài đã lật của Tần Vô Song có một lá 9 rô và 9 Bích, Tạ Thiên Hoa là một đôi K, nếu như Tần Vô Song muốn thắng, chỉ có thể lấy được lá 9 cơ cuối cùng tạo thành Xám chiu.
Nhưng là, Vương Thuận đã nói, bài tẩy của Tần Vô Song là lá 8 cơ, Tạ Thiên Hoa cho rằng Tần Vô Song hơn phân nửa là đang hù dọa ông ta.
"Bài của tôi là một đôi K, lật bài tẩy của cậu đi!" Tạ Thiên Hoa một tay xốc mở lá bài tẩy, trừng mắt quát Tần Vô Song.
Tần Vô Song mỉm cười, chậm rãi giơ lên lá bài tẩy kia.
Cái gì!
Tạ Thiên Hoa ngây ngẩn cả người, lập tức ngồi trên ghế: "Làm sao có thể, vậy mà thật sự là lá 9 cơ cuối cùng!"
Vương Thuận cũng giống như bị giẫm đuôi mèo, bỗng nhiên từ trên ghế nhảy lên, hoảng sợ nói: "Cậu gian lận, tôi đã tính ra, bài cậu lấy được phải là con 8 cơ!"
Tạ Thiên Hoa lạnh lùng nhìn Tần Vô Song, cũng không nói lời nào.

Vừa rồi ông ta vẫn luôn giám sát Tần Vô Song, cậu ta hoàn toàn không có cơ hội gian lận.
Tần Vô Song cười lạnh, vứt lá bài tẩy kia trên mặt bàn: "Trên một bộ bài mới, 8 cơ và 9 cơ là hàng xóm của nhau.


Chỉ cần trong quá trình tẩy bài, dùng một tí lực là có thể để hai lá bài trộn lẫn với nhau!"
"Thật ra, ông tính bài không sai, nhưng là ông lại quên mất lúc nãy ngón tay cái tay phải của người hồ lì có run lên một chút! Mặc dù động tác này rất nhỏ, nếu như không chú ý hoàn toàn là không có cách phát giác được, nhưng có thể thay đổi vị trí hai lá bài rồi!"
"Không phải tôi gian lận, mà là trình độ của ông không tới." Tần Vô Song khinh bỉ nhìn Vương Thuận, khiến Vương Thuận xấu hổ mặt đỏ bừng.
Hai tên đại lão còn lại giờ phút này cũng mở miệng nói chuyện.
"Tạ đại lão, vừa rồi tôi và anh Phương đều đang nhìn, Tần công tử cũng không có gian lận, trận đánh cược này rất công bằng!"
"Ván đầu tiên, Tần công tử thắng!"
Khán giả bên ngời không nhìn thấy lá bài tẩy cụ thể của hai người, nhưng nghe được một phen lời nói của công tử Vô Song thì bội phục không thôi với Tần Vô Song.
"Nhà họ Tần tại Tần Châu, quả nhiên danh bất hư truyền!"
"Công tử Vô Song, quả nhiên lợi hại!"
Vương Hiểu Hi há miệng, ánh mắt nhìn Tần Vô Song tràn đầy sao sáng: "Wow, vị công tử Vô Song này đúng là đẹp trai không cưỡng được!
Triệu Cương hơi ghen: "Sao, còn đẹp trai hơn anh ư?"
Vương Hiểu Hi lúng túng cười ha ha: "Vậy thì không có, vẫn là Cương tử nhà em đẹp trai nhất!"
Lưu Tào Khang nói: "Có điều vị công tử Vô Song này quả nhiên danh bất hư truyền, lợi hại!"
Lý Ngôn cười lạnh nói: "Như thế vừa hay? Đối thủ lợi hại như vậy, nếu như Trình Kiêu đi lên, chỉ có một con đường chết!"
Tạ Thiên Hoa tức đến vỗ bàn một cái, quát: "Ván này tôi nhận thua, ván kế tiếp!"

Thế nhưng là, Vương Thuận bỗng nhiên đứng người lên, cúi chào Tạ Thiên Hoa, mặt xám như tro nói: "Tạ gia, tài nghệ Vương mỗ không bằng người, tiếp tục cũng chỉ thêm mất mặt, kỹ thuật của công tử Vô Song hơn xa tôi!"
"Thù lao ngài đã hứa tôi sẽ không lấy một xu, xin tạm biệt!"
Tạ Thiên Hoa sững sờ, lúc này mới là ván đầu tiên! Ông ta và Tần Vô Song ước định là ba ván hai thắng, Vương Thuận đi lần này, hai ván tiếp theo tìm ai chứ!
"Vương tiên sinh dừng bước, thắng bại là chuyện thường của binh gia, mà đây chỉ là ván đầu tiên, ông tuyệt đối đừng nản chí, chúng ta còn có cơ hội!" Tạ Thiên Hoa cười nói.
Vương Thuận lắc đầu, cười khổ nói: "Tạ gia, về dánh bạc thì ông vẫn là người ngoài ngành, ngài không hiểu rõ lời nói vừa rồi của công tử Vô Song đã nói ra kỹ năng cao siêu đến mức nào đâu!"
Nhìn thấy Tạ Thiên Hoa mặt mày dại ra, Vương Thuận thay đổi cách nói: "Tôi nói thế này vậy! Giống như hai tay súng thần, một tay chỉ biết dùng súng đã điều chỉnh tốt, đánh trúng bia cố định trong điều kiện tầm nhìn thuận lợi.”
“Mà một người khác, dù dung loại súng, tại đêm tối hoặc là ban ngày, trời mưa hoặc là tuyết rơi, đều có thể đánh trúng bia di động!"
"Tôi chính là tay súng có thể bắn trúng bia cố định, mà công tử vô song chính là tay súng có thể tron hoàn cảnh ác liệt nào cũng có thể bắn trúng bia di động kia.”
"Chênh lệch giữa tôi và cậu ta, nhìn như rất nhỏ bé, nhưng là khác biệt trời và đất.

Cho nên, coi như tôi ở lại, cũng không giúp được Tạ gia, kết quả chỉ có thể là thua."
Tạ Thiên Hoa vẻ mặt âm trầm, một câu nói không nên lời.
"Cáo từ!" Vương Thuận chắp tay, quay người rời đi.
Các phú hào chung quanh đến xem náo nhiệt, chủ động nhường ra một con đường cho Vương Thuận.
Trong lòng mọi người chấn kinh, lại so sánh vừa nãy.
Mọi người đều biết, đánh bại đối thủ dễ dàng.


Nhưng là, muốn để đối thủ tin phục, khó vô cùng.

Trừ phi thực lực bản thân hơn xa đối thủ, để đối thủ không đường phản kháng.
Nhưng là, Tần Vô Song làm được.
Bởi vậy có thể thấy được, tài đánh bạc của Tần Vô Song cao hơn Vương Thuận rất nhiều?
"Vị công tử Vô Song này quả nhiên lợi hại, lúc này mới ván đầu, đã hù đi mất người giúp đỡ của Tạ lão đại!" Tôn Mạc có chút kinh ngạc nói.
Lý Ngôn cười lạnh: "Anh ta càng là lợi hại, càng có lợi cho chúng ta.

Trừ phi Trình Kiêu không ra sân, nếu như ra sân, chỉ có bị công tử Vô Song ngược thê thảm!"
Tần Vô Song nhìn Tạ Thiên Hoa, khinh miệt cười nói: "Tạ lão đại, người giúp sức ông mời tới đã chạy, bây giờ là ngoan ngoãn nhận thua? Hay là để thủ hạ bại tướng trước đó lên đánh cược với tôi?"
Ngô Quốc Thuận nghe vậy, mặt mo đỏ ửng, bại tướng dưới tay kia, tự nhiên nói chính là ông ta.
Tạ Thiên Hoa nhìn về phía Ngô Quốc Thuận, mặc dù biết Ngô Quốc Thuận cũng không phải là đối thủ Tần Vô Song, nhưng là cũng mạnh hơn so với ông ta!
"Ngô tiên sinh, còn làm phiền ông ra tay!" Tạ Thiên Hoa kiên trì nói.
Ngô Quốc Thuận đứng người lên, chắp tay với Tạ Thiên Hoa: "Tạ gia, cao nhân trước mặt lại không cần, lại để bại tướng dưới tay là tôi lên trận?"
Tạ Thiên Hoa biết ông ta nói tới ai, ánh mắt chuyển tới trên người Trình Kiêu.
Thế nhưng là, Tạ Thiên Hoa trái xem phải xem, trên xem dưới ngó, thấy thế nào Trình Kiêu đều không giống cao thủ cờ bạc!
Ngô Quốc Thuận biết Tạ Thiên Hoa vẫn chưa tin, đành phải mình quay người, cúi đầu cung kính với Trình Kiêu: "Anh Trình, xin ngài ra tay!"

Y Linh ngồi bên Trình Kiêu trừng to mắt, không nghĩ tới Ngô Quốc Thuận vậy mà coi trọng Trình Kiêu như thế, lúc nguy cấp, vậy mà để Trình Kiêu thay ông ta ra trận!
Bên ngoài, bọn Lý Ngôn cũng có chút khẩn trương.
"Đổ thần sáu ngón lại chuẩn bị để tên vô dụng Trình Kiêu ra trận!"
Triệu Cương cười lạnh nói: "Liền sợ hắn ta không ra tay.

Chỉ cần hắn ta đi lên, công tử Vô Song liền có thể ngược hắn ta đến mức chỉ biết kêu ông trời!".

Đam Mỹ Sắc
Trình Kiêu thái độ rất tùy ý, duỗi ra ba ngón tay với Ngô Quốc Thuận: "Để cho tôi ra tay cũng được, nhưng là tôi muốn 300 tỷ."
"Cái gì!"
"300 tỷ!"
"Tên nhóc này điên rồi!"
Lên tiếng kinh hô trước nhất lại là các phú hào đến xem náo nhiệt.
Lý Ngôn hạ giọng, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ cười nhạo nói: "Nghe chưa, hắn ta lại muốn 300 tỷ! Theo tôi thấy là hắn không dám đánh cược với Tần Vô Song, cố ý đưa giá cao làm khó dễ Tạ đại lão!"
"Tôi cảm thấy tính cách mấy ngày gần đây Trình Kiêu để lộ ra, anh ta muốn 300 tỷ đúng là không nhiều, đừng quên anh ta chính tay bóp nát huyết phỉ thúy giá hàng trăm tỷ!" Giọng Tôn Mạc hơi chua nói.
"Hắn ta muốn thì muốn, Tạ đại lão có thể đáp ứng hắn ta mới lạ!" Triệu Cương mặt giễu cợt: "Thẻ đánh bạc trên bàn của Tạ đại lão và công tử Vô Song, cộng lại tối đa liền mấy tỷ, coi như Trình Kiêu cam đoan có thể thắng, cũng không đáng 300 tỷ, Tạ đại lão lại không ngốc, sao có thể đáp ứng!"
Lưu Tào Khang nói: "Cậu cảm thấy Tạ đại lão và Tần Vô Song chạy đến đây tiến hành trận đấu này, chỉ vì mấy tỷ?".


Bình luận

Truyện đang đọc