CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 87

Lưu Tào Khang bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt u ám nói: “Không tốt, chúng ta bị lừa rồi!”

“Có ý gì chứ?” Vẻ mặt của Lý Ngôn và Triệu Cương đầy mơ hồ, bọn họ đều không tham gia đấu giá, làm sao lại bị mắc lừa được?

Lưu Tào Khang lạnh lùng nhìn về hướng Trình Kiêu, trong mắt lóe lên một tia âm trầm: “Lôi Hồng Húc cố ý nói như thế, thực ra mục đích thật sự là muốn có được khối nguyên thạch này với giá thấp.”

“Cái gì!” Trong nháy mắt, hai người Lý Ngôn đã hiểu được: “Anh nói là ngay từ khi bắt đầu Lôi Hồng Húc đã cố tình giả vờ nghi ngờ, thực ra anh ta nhất định phải có được khối nguyên thạch này ư!”

“Không sai, chúng ta đều bị cậu ta lừa rồi!” Lưu Tào Khang nện mạnh một cái vào chiếc ghế bên cạnh.

Triệu Cương lại không cho là như vậy, nghi ngờ nói: “Cậu Lưu, cũng không hoàn toàn như thế. Cho dù Lôi Hồng Húc lấy được khối nguyên thạch này, anh ta cũng không chắc chắn có thể mở được bảo thạch cực phẩm! Nếu như không mở được thì anh ta còn phải bồi thường tiền!”

Lưu Tào Khang nhíu mày, trực giác nói cho anh ta biết bọn họ đã rơi vào cái bẫy của Lôi Hồng Húc.

Nhưng lời của Triệu Cương cũng rất đúng, cho dù Lôi Hồng Húc nhất định có được khối nguyên thạch này nhưng không hẳn anh ta có thể kiếm lợi nhuận, trừ phi bên cạnh anh ta có cao nhân chỉ điểm, xác định khối nguyên thạch này sẽ không sụp đổ.

Mà bên cạnh Lôi Hồng Húc cũng chỉ có một mình Trình Kiêu, không có khả năng Trình Kiêu sẽ là vị cao nhân đó?

Tôn Mạc nhìn thấy Lưu Tào Khang lo lắng thì dịu dàng khuyên nhủ: “Nghĩ mãi mà cũng không rõ vậy thì đừng nghĩ, dù sao hối hận cũng muộn rồi, đợi lát nữa mở ra chẳng phải sẽ biết lời to hay sụp đổ sao?”

Lông mày đang nhíu chặt của Lưu Tào Khang chậm rãi giãn ra, cảm kích nhìn Tôn Mạc nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Mạc đã nhắc nhở!”

“Chẳng qua anh là người trong cuộc nên đang mơ hồ thôi, mà em là người ngoài cuộc nên tỉnh táo, trong cuộc thì hay u mê, anh không cần cảm ơn em, coi như không có em nhắc nhở thì một lát nữa anh cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận!” Tôn Mạc mỉm cười nói.

“Xanh biếc, xuất hiện rồi! Lời, lời to rồi!”

Bỗng có người ngạc nhiên hô to.

Bọn người Lý Ngôn vội vàng nhìn về phía sân khấu, phát hiện dọc theo vết cắt, màu xanh của khối nguyên thạch kia phát ra càng đậm. Dựa vào chất lượng trước mắt, đã vượt qua giá trị 30 tỷ.

“Ôi, chúng ta đã bị tên Lôi dở hơi kia lừa gạt!” Lý Ngôn tức giận đấm thẳng một quyền lên mặt bàn, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lôi Hồng Húc đang đắc ý.

Lưu Tào Khang an ủi: “Đừng nóng vội, chưa đến phút cuối thì không ai đoán được kết quả cuối cùng là gì, cậu quên mất khối nguyên thạch đầu tiên của mình rồi sao, lúc đầu cũng như vậy về sau lại sụp đổ?”

“Đúng vậy, nói không chừng sẽ sụp đổ ngay lập tức!” Lý Ngôn cắn răng nguyền rủa.

Lôi Hồng Húc phách lối nhìn về phía bọn người Lý Ngôn, dùng giọng điệu thiếu đòn nói: “Thấy không? Rất muốn hỏi mấy người một câu, có phục không?”

“Lôi dở hơi, anh đừng đắc ý quá sớm, kết quả còn chưa rõ đâu?” Lý Ngôn lạnh lùng quát.

“Kết quả sao? Như vậy còn chưa đủ rõ ràng à? Phồng lên, tiếp tục phồng nào!” Lôi Hồng Húc giơ cao hai tay, kêu to giống như mấy tên lưu manh, làm cho mấy người Lý Ngôn và Lưu Tào Khang đang tức tối thực sự muốn đánh anh ta một trận.

“Sụp đổ rồi, sụp đổ rồi, quả nhiên giống như hai khối trước, đã sụp đổ!”

Triệu Cương vẫn đang chú ý tới người thợ cắt đột nhiên hưng phấn hô lên.

Bình luận

Truyện đang đọc