CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 476

Trình Kiêu giờ phút này cách hai người Tân Gia Lạc không đến năm mét.

Hai người Cung Húc bị dọa không ngừng lui lại: “Tiểu tử, cậu.. cậu.. cậu muốn làm gì?”

“Nói cho cậu biết, Mã đại lão là cậu tôi, cậu dám đụng đến tôi, cậu tôi sẽ để cậu sống không bằng chết!”

Cung Húc bắt đầu kéo ra Mã Tài để uy hiếp Trình Kiêu.

Tân Gia Lạc cũng đi theo cáo mượn oai hùm: “Trình Kiêu, tôi khuyên cậu thông minh một chút, anh Húc thế nhưng là cháu trai của Mã đại lão, cậu chớ làm loạn!”

Trình Kiêu căn bản không có để ý tới, bức lui hai người đến bên cạnh ô tô, hai người bị dọa tới mức ngồi liệt trên mặt đất.

Trình Kiêu tiến lên, một cước giẫm lên ngực Tân Gia Lạc, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm.

“Lần trước tôi tha cho cậu, cậu lại không biết hối cải, ngược lại càng vô pháp vô thiên. Tự gây nghiệt, không thể sống!”

Nói xong, dưới chân Trình Kiêu bỗng nhiên phát lực, răng rắc một tiếng, ngực Tân Gia Lạc toàn bộ lõm xuống dưới.

Tân Gia Lạc cũng không kịp nói ngay cả một lời, phun một ngụm máu, chết ngay tại chỗ!

“A!” Cung Húc sợ hãi hét lên một tiếng, hoảng sợ nhìn Trình Kiêu.

“Cậu, cậu vậy mà giết người! Cậu điên rồi sao?”

Cung Húc kém chút sơ tới mức tè ra quần, coi như anh ta hay gây chuyện, từ đầu đến cuối cũng không dám tuỳ tiện giết người.

Một khi chết người, chính quyền Á tộc khẳng định sẽ ra mặt can thiệp vào.

Nhưng Trình Kiêu vậy mà nói giết liền giết, không chút do dự, sát phạt quả đoán làm cho người ta sợ hãi.

Đao Ba Cường và vợ chồng Điểm Thế Dạ, trên mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Bọn họ cũng không nghĩ tới Trình Kiêu vậy mà thật dám giết người.

Điểm Hương khiếp sợ che miệng nhỏ, cố gắng không để mình kêu ra, ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu hơi đau lòng.

Cô ta biết, Trình Kiêu chắc chắn là tức giận tới cực điểm, nếu không anh cũng tuyệt đối sẽ không giết người!

Nếu như muốn đền mạng, vậy liền để mình thay anh ấy đi!

Điểm Hương âm thầm quyết định.

“Tới phiên cậu.” Trình Kiêu chậm rãi nói, ánh mắt chuyển về hướng Cung Húc.

“Cậu, cậu dám! Tôi bây giờ liền gọi điện thoại cho cậu tôi, cậu dám đụng đến tôi, cậu tôi tuyệt đối không tha cho cậu!” Cung Húc lấy điện thoại ra, bàn tay đều đang phát run.

Trình Kiêu lại dừng lại, nhìn Cung Húc nói: “Gọi đi, tôi cho cậu thời gian!”

Loại chuyện này, về sau tuyệt đối không thể xảy ra nữa.

Coi như Cung Húc không tìm Mã Tài, Trình Kiêu cũng sẽ tìm ông ta.

“Alo, cậu, cậu, cậu mau tới cứu cháu! Có người muốn giết cháu! Cháu ở. . . . . .” Cung Húc nói chuyện điện thoại xong, mới nhẹ nhàng thở ra.

“Cậu chờ đó, cậu tôi lập tức tới ngay, ông ấy tự mình tới, có gan cậu chờ lấy!” Cung Húc mặt mày không có chút sợ hãi cười lạnh nói.

Điểm Hương có chút lo lắng, cô biết cậu Cung Húc chính là Mã Tài – đại lão Hà Tây. Đường đường Mã đại lão, chắc chắn sẽ có cao thủ đi theo bên người.

Bình luận

Truyện đang đọc