CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 316

Lý Mãnh quay người nhìn qua Trần Minh Vượng, khinh miệt cười lạnh nói: “Trần Minh Vượng, tôi cũng sớm đã nghe ngóng, cậu nhiều nhất cũng chỉ có thể điều động vốn 60 tỷ, cậu bây giờ đã không có tiền, cậu lấy cái gì mà đánh cược với tôi?”

Trần Minh Vượng bỗng nhiên chỉ vào Trần Phương một bên, như người điên chạy tới, lôi kéo Trần Phương nói: “Tôi không có tiền rồi, nhưng em gái tôi còn có tiền, ván cược vẫn chưa xong!”

Nhìn thấy bộ dáng Trần Phương như nước trong veo, Lý Mãnh lóe lên một tia ham muốn trong mắt.

“Được, nếu như cậu có thể tìm tới tiền, vậy tôi liền tiếp tục cược cùng cậu!”

Trần Minh Vượng lập tức cầu xin Trần Phương: “Em gái, em gái tốt, đem tiền cho anh, lần này anh nhất định sẽ gỡ vốn!”

Trần Phương vừa tức vừa gấp, đau lòng nói: “Anh, anh tỉnh táo lại một chút, anh còn cược nữa vẫn sẽ thua!”

Trần Minh Vượng hét lớn: “Vậy có thể làm sao bây giờ? Nếu như không thắng, trở về ba sẽ đánh chết anh!”

Trần Phương cũng rất bất đắc dĩ, thế nhưng mà Trần Minh Vượng thế này, không có khả năng thắng.

“Anh, trở về nhận sai với ba, ba nhiều lắm là đánh anh một chầu. Nhưng nếu như anh tiếp tục cược, sẽ chỉ càng lún càng sâu!”

“Nghe em, về nhà đi, coi như dùng tiền mua một bài học!”

Trần Phương nói rồi đưa tay ra kéo Trần Minh Vượng.

Trần Minh Vượng vung tay, quát: “Trần Phương, em có còn là em gái tôi hay không, em cũng không phải không biết tính tình của ba, em muốn nhìn anh bị đánh chết sao?”

“Đem tiền cho anh, đem tiền cho anh!” Trần Minh Vượng hơi điên cuồng, vậy mà tiến lên đoạt.

Trần Phương không ngừng lui lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trần Minh Vượng, thất vọng vô cùng kêu lên: “Anh, Em là em gái anh đấy! anh đang làm gì? Mau dừng tay!”

“Còn nói em là em gái tôi, lúc then chốt em cũng không giúp tôi!” Trần Minh Vượng gầm thét, cả người đã mất lý trí.

TV thường xuyên đưa tin, nói dân cờ bạc nào đó phát rồ, đem tiền cứu mạng cha mẹ ruột đi đánh bạc.

Rất nhiều người bình thường cũng không thể lý giải, nhưng khi chân chính tận mắt thấy một dân cờ bạc, liền biết dân cờ bạc làm ra loại chuyện này, không chút nào hiếm lạ.

Giống như Trần Minh Vượng bây giờ, mà anh ta còn không tính là một dân cờ bạc chân chính.

Trần Phương sắp bị ghìm thở không nổi, ra sức giãy giụa nói: “Anh, buông tay, mau buông tay, Em sắp hít thở không nổi!”

Trần Minh Vượng giờ phút này, hai mắt đỏ bừng, tựa như ma nhập, căn bản không để ý.

Tiểu Ngọc bị hù tới sắc mặt tái nhợt, vừa rồi cô ta còn hâm mộ công tử nhà giàu Trần Minh Vượng, nhưng bây giờ nhìn thấy Trần Minh Vượng như người điên, trong lòng cô ta chỉ còn sợ hãi.

Xem ra cuộc sống của người có tiền, cũng không nhất định khoái hoạt.

Mắt thấy Trần Phương sắp không thở nổi, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Buông cô ấy ra.”

Âm thanh này xen lẫn một tia linh lực, trong nháy mắt khiến Trần Minh Vượng giật mình tỉnh lại.

“Tôi, tôi đây là đang làm cái gì!” Trần Minh Vượng vẻ mặt hoảng sợ, không dám tin nhìn hai tay mình, lại nhìn cổ em gái đã bị ghìm đỏ.

“Em gái, thật, thật xin lỗi! Em đưa tiền cho anh đi, anh trai van cầu em !” Mặc dù Trình Kiêu giải cứu hắn từ trạng thái điên dại ra, nhưng Trần Minh Vượng vẫn như cũ quên không được chấp niệm trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc