CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

Chương 918

“Ngay cả ông cũng không nhìn thấu, Tiên Thiên đỉnh phong mạnh thế!” Thực lực của Bạch Thụy Văn vốn là Tiên Thiên tiểu thành, anh ta cảm thấy mình không nhìn thấu thực lực của hai người chú Tần thì có thể tha thứ.

Nhưng thực lực của ông Liên là Tiên Thiên đại thành, tiến thêm một bước là Tiên Thiên đỉnh phong, không ngờ ông ta cũng không thể nhìn thấu hai người rốt cuộc ai thắng ai thua.

Ông Liên cảm thán nói: “Tu vi của võ giả, giữa môi một cảnh giới thì giống như cách trời. Tuy Tiên Thiên đỉnh phong và Tiên Thiên đại thành chỉ kém nhau một cảnh giới, nhưng tôi ở trước mặt hai người này, căn bản không có sức đánh trả. Sao có thể nhìn ra thắng thua của hai người?”

Nếu ông Liên đã không nhìn thấu, vậy thì Ông Nghiêm bên phía nhà họ Lục, cũng không nhìn thấu.

Ánh mắt của Bạch Thụy Văn nhìn sang Lục Thiên Hào, quả nhiên Lục Thiên Hào cũng nhìn sang anh ta.

Hai người không nói gì với nhau, cùng lúc lắc đầu.

Y Linh có hơi lo lắng, lặng lẽ đi tới bên cạnh Y Doấn, thấp giọng nói: “Ba, chú Tần sẽ thắng chứ?”

Trên mặt Y Doãn nở nụ cười ôn hòa, dịu giọng nói: “Yên tâm, chú Tần nhất định có thể thắng!”

Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ mười mấy chiêu, nhưng chú Tần hơi không cảnh giác thì bị ông lão mặc áo choàng đen đánh trúng tim, bay ngược ra.

Ông lão mặc áo choàng đen dường như rất tự tin vào bản thân, không thừa thắng truy kích, mà dừng tại chỗ, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn chú Tần: “Tôi đã nói rồi, nếu ông không liều mạng thì không phải đối thủ của tôi.”

Chú Tần đứng dậy, lặng lẽ lau vết máu ở khóe miệng, cơ thể gù dường như già hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.

“Tôi thừa nhận ông rất mạnh, nếu tu vi của tôi ở thời kỳ đỉnh phong, có lẽ có thể đánh một trận với ông. Tôi của bây giờ quả thật không phải đối thủ của ông.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

“Ông nói đúng, muốn thắng ông, chỉ có liêu mạng!”

Nói xong, một đạo khí tức mạnh hơn ban đầu bạo phát từ trên người của chú Tần, trong nháy mắt bao trùm cả sân.

Y Doãn sửng sốt, vội hô lên: “Chú Tần, đừng!”

Chú Tần quay đầu liếc nhìn ông ta, trên mặt nở nụ cười thư thái: “Không sao, cùng lắm sau này tu vi mất hết”

“Nhưng bất cứ kẻ địch nào đến xâm nhập nhà họ Y, chỉ cần có tôi ở đây, buộc phải chết!”

Hốc mắt của Y Doãn có hơi ươn ướt, mặt mày cảm động: “Chú Tần, chú bảo vệ tôi mấy chục năm, khiến tôi trưởng thành hơn, không ngờ tôi trở thành gia chủ của nhà họ Y, vậy mà không thể bảo vệ chú chu toàn. Tôi hổ thẹn!”

Các danh lưu của Giang Nam, sắc mặt của ai cũng kinh sợ, bị khí thế mạnh mẽ kia chấp nhiếp.

“Khí thế này, mạnh gấp đôi vừa rồi!”

Cơ thể vốn gù của chú Tần đột nhiên từ từ đứng thẳng dậy, dáng vẻ vậy mà cũng trở nên trẻ hơn, từ một ông lão đi lại trục trặc trở thành một người trung niên hơn 40 tuổi.

Trình Kiêu lạnh nhạt liếc nhìn chú Tần, trong mắt lộ ra ý cười mỉa: “Vốn đè tổn thương, còn có thể sống mấy chục năm, bây giờ sử dụng toàn bộ tu vi, cộng thêm tải trọng của cơ thể, vết thương cũ chưa khỏi lại thêm vết thương mới, mạng không còn được lâu!”

Ông lão mặc áo choàng đen cười ha hả, áo choàng đen không gió tự bay: “Đúng vậy, như này mới thú vị!”

Cơ thể của chú Tần đứng thẳng, hừ lạnh một tiếng, không có phí lời nữa, trực tiếp tung một quyền về phía ông lão mặc áo choàng đen.

Bình luận

Truyện đang đọc